Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 849: Mùa Xuân Tháng Ba




Tháng ba, mùa xuân, vạn vật sống lại.

Sau khi thương lượng với Tiền Vân xong, Lục Dương một mình lái xe quay về huyện Thanh Sơn.

Đây cũng đã nói từ trước, qua tết sẽ trở về quê một chuyến, thân thể bà ngoài luôn là tâm bệnh của hắn, mắt nhìn thời gian càng ngày càng ngắn, Lục Dương phải triệt để giải quyết mới được.

Bệnh viện nhỏ không được, vậy thì đi bệnh viện lớn, Lục Dương không tin, bệnh ung thư dạ dày nghiêm trọng như vậy, mà thời kỳ đầu một chút dấu hiệu cũng không có.

Mặt khác.

Hắn còn phải đi đến đại học Giang Thành một chuyến.

Trung tuần tháng ba, hoa anh đào bên kia cũng nở rồi.

Nếu như đã nhận lời mời của Quách Tiểu Ngọc, không đi mà nói, cũng không được lắm, vừa vặn lần này mang theo bà ngoại tới Giang Thành kiểm tra, thuận tiện đi qua một chuyến.

Buổi sáng xuất phát, giữa trưa đã đến huyện Thanh Sơn.

Gọi cho phụ thân một cuộc, Lục Dương cũng không về nhà, trực tiếp chạy thẳng đến trung tâm Hưng Long.

Tầng hai trung tâm.

Lục Dương ngồi thang máy đi lên.

Mặc dù nói đã qua mùa đắt khách, nhưng khách ở đây vẫn nhiều như cũ, nhân viên bán hàng cũng nhiều thêm không ít.

"Soái ca, tính mua quần áo cho bạn gái sao?"

Lục Dương vốn định trực tiếp đi qua phòng nghỉ, nhưng không nghĩ tới mới đi vài bước, đã bị người gọi lại.

Nhìn lại.

Là một mội tử khoản hai mươi tuổi, giống nữ sinh huyện thành, trang điểm đơn giản, tổng thể cũng không tệ lắm, có thể là do thấy Lục Dương là nam sinh, một thân một mình đi đến khu quần áo nữ, nàng còn tưởng rằng Lục Dương mua quần áo cho bạn gái, ở chỗ này làm nhân viên bán hàng, nàng đã gặp qua không ít như này.

"Không phải, ta không mua quần áo."

Lục Dương lắc đầu.

Quần áo nhà mình còn cần phải mua sao?

"A, xin lỗi, nếu như cần trợ giúp, có thể tìm ta."

"Được."

Lục Dương gật đầu, sau đó hướng phòng nghỉ đi đến.

Nàng vừa đi.

Một nữ sinh có tàn nhang trên mặt liền bu lại, vừa cười vừa nói: "Thiến Thiến, soái ca vừa rồi tên là gì vậy?"

"Ta làm sao mà biết, người ta cũng không nói tên cho ta biết."

Nữ sinh gọi Thiến Thiến nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Dương, quay đầu lại nói ra.

"Không phải, không có, nhìn phương hướng thì hình như tới phòng nghỉ, không phải tìm lão bản chứ." Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Lục Dương đã đến bên ngoài cửa phòng nghỉ.

"Hay là nhi tử lão bản, nghe nói lão bản nhà chúng ta có một đứa con trai, ở Lục Thành học đại học, hay là hắn?" Nữ sinh tàn nhan giật mình nói, mặc dù các nàng mới tới đây, nhưng cũng nghe mấy nhân viên cũ nói nên biết chút chuyện, nghe nói cửa hàng này là do nhi tử của lão bản mở ra đấy.

Thiến Thiến suy nghĩ một chút, nói ra: "Không thể nào, ta cảm giác hắn so với lão bản lớn lên đẹp trai hơn nhiều."

"Thiến Thiến, nếu lời này của ngươi để lão bản nghe được, nhất định sẽ bị trừ lương."

"Vậy ngươi quản tốt cái miệng, ngàn vạn lần đừng để người khác biết."

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giữ bí mật, chỉ nói với Viên Tinh thôi, làm cho nàng cũng giữ bí mật."

"Ngươi dám, ngươi im đi, chỉ cần Viên Tinh biết, thì tất cả mọi người đều biết rồi." Thiến Thiến đuổi theo, ở trên thân nữ sinh tàn nhang bấm một cái, sau đó liền truyền đến tiếng cầu xin tha thứ.

Bên này.

Lục Dương cũng đi vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ của cửa hàng đã bị đổi thành văn phòng, Lục Vĩ ngồi trên ghế salon, tay giữ một cái chén, nhìn nhìn màn hình máy tính, từ trong âm thanh truyền ra ngoài, có thể nghe ra, ông đang coi một bộ phim điện ảnh Hồng Kông.

"Phụ thân, người đủ tự do đấy."

Lục Dương đi đến ghế sô pha ngồi, cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một chén.

Lục Vĩ ấn vào con chuột, thanh âm tạm dừng lại, hắn vừa cười vừa nói: "Con mới tự tại, con ở Lục Thành có mẹ chiếu cố, ta đây sống một mình ăn cơm cũng là vấn đề."

"Sao con nhìn không giống nhỉ?"

Lục Dương nhìn nhìn phụ thân, cảnh cáo nói: "Ba, con thấy cửa hàng chúng ta, có không ít nhân viên bán hàng xinh đẹp nha, con nói cho ba biết, người kiềm chế lại đi, nếu để cho mẹ phát hiện ra, là ba xong đời đấy..."

"Cái tên tiểu tử thúi này, đừng có ăn nói linh tinh, ba của ngươi là loại người này sao? Những tiểu nha đầu kia, tuổi của ta có thể làm cha của bọn họ đấy."

Lục Vĩ vội vàng lắc đầu.

Nhìn Lục Dương ngồi trên ghế salon, đang uống một ngụm nước, Lục Vĩ nói ra: "Nghe mẹ con nói, Thanh Thanh sắp đẻ?"

"Ừ, sắp rồi, nếu không có gì bất ngờ thì vào mùa hè."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Xú tiểu tử, không biết nói chuyện, cái gì mà không có gì bất ngờ xảy ra chứ, nào có chuyện ngoài ý muốn? Em bé sẽ nhất định bình an sinh ra, mẫu tử bình an." nói xong, lão Lục thở dài, nói ra: ''Thời điểm ta bằng tuổi ngươi, còn chưa quen được mẹ ngươi, không nghĩ tới phiên ngươi, đã sắp có hài tử, thật sự là thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước mà."

"Không có biện pháp, cờ đến tay, con không thể không phất."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

Từ nhỏ đến lớn, bầu không khí ở trong nhà vẫn luôn rất tốt, cùng phụ thân nói chuyện phiếm, Lục Dương cũng rất tùy ý.

"Chạy về đây làm gì? con đột nhiên gọi về nhà, ta còn tưởng rằng vợ Ngô Bá sắp sinh, về sau nghĩ lại, nếu sinh thì lão Ngô nhất định sẽ nói cho ta biết." Lục Vĩ đặt chén nước xuống, hỏi.

"Bên phía Bá Tử cũng chỉ một tháng hai tháng nữa, bất quá, con trở về cũng không phải vì chuyện này, bên phía đại học Giang Thành mùa hoa đã nở, con ý định đi xem, đây không phải là, tiện đường quay về thăm ba một chút."

Lục Dương không nói ra sự tình của bà ngoại.

Sắc mặt Lục Vĩ tối sầm, khó chịu nói ra: "Hóa ra thăm ta chỉ là tiện tay."

"Sao, cảm giác thành ý chưa đủ? Nếu không để con đổi lại thuyết pháp, con cố ý về thăm ba, thuận tiện tới Giang Thành ngắm hoa anh đào một chút." Lục Dương tiếp tục nói.

"Được rồi, được rồi, ta không chịu nổ, ngươi bây giờ đã lớn, ta cũng không cần ngươi nữa."

Lục Vĩ khoát tay áo.

Trong lòng có chút im lặng, nhi tử nhà mình cũng quá tự tại rồi, ngàn dặm xa xôi chạy về một chuyến, chỉ vì đi ngắm hoa anh đào? Hoa anh đào có gì đẹp mà ngắm chứ.

Lục Dương nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ, hỏi: "Cha, cơm trưa ba giải quyết thế nào?"

"Đói bụng không."

Lục Vĩ nở nụ cười, hắn nói ra: "Chờ một lát, để tí nữa tiệm cơm đối diện đưa đồ ăn tới, biết hôm nay người về, nên ta cố ý kêu thêm hai món."

"Vậy thì không tệ, có cần kêu Bá tử tới ăn chung cho vui không?"

"Kêu đi, không biết giờ này hắn đã ăn cơm chưa, như thường ngày là hắn ăn với gia đình rồi."

Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho Ngô Bá một cuộc, mấy phút sau, Ngô Bá mang theo bát đũa từ trên đi xuống, vào phòng, hắn tùy tiện nói:" Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, liền nhận được điện thoại của ngươi, Lục ca, ngươi trở về sao không nói với ta một tiếng."

"Nãy không phải vừa nói với ngươi sao?"

Lục Dương nhìn nhìn Ngô Bá.

Có thể là do một mực ở trong cửa hàng, rất ít khi ra ngoài, nên cảm giác Ngô Bá trắng hơn một tí, bất quá, đó lá trắng hơn khi cũ, chứ do với người khác, hắn vẫn tương đối đen.

Hy vọng hài tử lúc đẻ ra đừng bị di truyền đặc thù này, bằng không, tện mụ thì có, trực tiếp kêu là Hắc Đản được rồi.