"Bà ngoại nương, gần đây thân thể thế nào?"
Lục Dương cũng chuyển một cái ghế tới ngồi cùng.
Sau đó bắt đầu hỏi thăm vấn đề hắn quan tâm.
"Coi như cũng được."
Bà ngoại đem áo khoác cởi ra, một lần nữa mặc chiếc áo len lam mặc lên người, lão nhân gia chính là như vậy, quần áo mới không nỡ mặc, thà giấu ở trong tủ.
"Không có chỗ nào không thoải mái chứ?"
Lục Dương lại hỏi.
Bà ngoại chỉ vào eo, nói ra: "Chỉ là eo có chút tật xấu, có đôi khi đâu, có đôi khi thì không, còn có chân, cứ đến thời điểm đổi trời, lại bắt đầu đau."
Đau thắt lưng đau chan, Lục Dương cũng hiểu rõ.
Những thứ này đều là bệnh tật cũ năm xưa, eo là do lúc xưa hay làm việc nặng, nghiêng qua một bên quá nhiền dẫn đến đau, chân là do bệnh phong thấp, cũng rất nhiều năm. Lục Dương khi còn bé ở Tiền gia trang, chỉ cần bà ngoại chân đau, liền biết rõ trời mưa, so với dự báo thời tiết của đài truyền hình thì chuẩn hơn nhiều, lúc kia dự báo thời tiết cũng không chuẩn lắm, ngươi có thể không tin dự báo của đài, nhưng cũng không thể không tin lão nhân bị phong khớp...
Những thứ này, cũng không phải thứ Lục Dương lo lắng.
"Còn có, dạy dày có đôi chút không thoải mái, gần đây tiêu hóa không tốt, một mực chứng bụng."
Nghe nói như thế.
Sắc mặt Lục Dương nghiêm túc hẳn lên.
"Bà ngoại nương, tiêu hóa không tốt không phải là vấn đề nhỏ, cháu lần này vừa vặn trở về, dẫn người đi khám thử xem."
"Khám gì chứ, dùng chút cây đủ đủ là tốt rồi."
Bà ngoại lắc đầu.
Lá cây đu đủ, trị liệu trướng bụng, mấy lão nhân ở niên đại cũ, trên cơ bản đều biết một ít phương thức cổ truyền.
Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Mù này cây đu đủ không dễ tìm, chúng ta hay là đi kiểm tra một chút, năm trước chúng ta kiểm tra, không phải được tặng một thùng dầu sao? Năm nay cũng có hoạt động a!"
Khuyên bảo không được, Lục Dương chỉ có thể dùng cách cũ.
"Năm nay cũng được tặng đồ sao?"
Nghe nói như thế, bà ngoại có chút hứng thú.
Trong lòng Lục Dương chắc chắn, cười nói: "Năm nay nghe nói tặng hai trăm quả trứng gà, nhưng niên kỷ nhất định phải hơn bảy mươi tuổi trở lên mới được, nói là kế hoạch yêu mến lão nhân, bà ngoại nương, người năm nay mấy rồi?"
"Ta năm nay bảy mươi hai đấy."
Bà ngoại nghe xong, bản thân thỏa mãn điều kiện.
"Đúng vậy a, người vừa vặn đủ tuổi, khẳng định phải mau mau tham gia, loại cơ hội này có không nhiều, nói không chừng sang năm cũng không có đâu."
Lục Dương tiếp tục nói.
"Vẫn là bệnh viện ở huyện chúng ta sao?"
Bà ngoại đem radio tắt đi.
"Không phải, lần này ở Giang Thành ,cũng không xa, lái xe hai tiếng thì đến, cháu vốn có việc cần qua, đến lúc đó tiện đường đi qua luôn."
"Giang Thành sao, chạy xa nhứ thế, để ta suy nghĩ..."
Lục Dương cũng không có thúc giục.
Vấn đề này.
Chỉ cần bà ngoại không bài xích là rốt rồi, chờ cậu nhỏ trở về, cùng với hắn nói chuyện, ngoại tôn nói thì có thể không nghe, nhưng con mình mà nói, nhất định phải nghe đấy.
Lục Dương đến đây đã hơn năm giờ chiều, phụng bồi với bà ngoại hàn huyên một hồi, cậu nhỏ liền đi xe gắn máy trở về, trước ném cái túi bẩn thỉu vào trong góc tường, Tiền Quân vội vàng vào nhà, nói ra: "Tiểu Dương, cháu về lúc nào vậy?"
Vừa rồi ở rất xa, hắn liền nhìn thấy Lục Dương trong nhà.
"Cậu nhỏ, hôm nay cháu vừa về."
"Còn không ăn cơm chiều đi, tí nữa đừng đi, ta vào bếp nấu mấy món ăn, ba người chúng ta ăn trước." Tiền Quân dùng khăn mặt lau bụi bẩn trên mặt, lại đi rửa tay.
"Không chờ vợ cậu sao?"
Lục Dương đứng dậy đi tới.
Tiền Quân nói ra: "Đợi nàng làm gì, nàng muốn tăng ca, tối nay ở tỏng nhà xưởng ăn cơm rồi, thức ăn so với chúng ta còn tốt hơn."
"Vậy được, để cháu vào giúp cậu."
Thời điểm nấu ăn, Lục Dương nói với cậu nhỏ sự tình mang bà ngoại đi kiểm tra.
Còn nghiêm túc nói.
"Bà ngoại lớn tuổi, vấn đề về dạ dày không thể kéo dài, lơ là, liền biến thành vấn đề lớn."
Tiền Quân xào đồ ăn, dùng cái muỗng bỏ vào trong đĩa, nói ra: "Cần phải tới Giang Thành sao? Bệnh viện huyện chúng ta cũng tốt mà, bà ngoại lớn tuổi, Giang Thành xa như vậy, nếu không có vấn đề gì, chẳng phải mất công rồi sao?"
Tiền Quân cũng không phản đối đi kiểm tra, chẳng qua cảm thấy Giang Thành quá xa.
Đối với chuyện này, trong lòng Lục Dương cũng sớm nghĩ xong câu trả lời, hắn nói ra: "Không giống nhau, dạ dày bà ngoại có vấn đề, khẳng định cần phải nội soi nhìn xem, niên kỷ bà lại lớn, nội soi có nguy cơ làm đau nhức dạ dày, chỉ có đi bệnh viện lớn mới yên tâm, bệnh viện huyện chúng ta làm được hay không cũng chư biết."
Tiền Quân không biết nội soi Lục Dương nói tới là gì, nhưng nghe Lục Dương nói vậy, cảm thấy cũng có chút đúng, lão nhân lớn tuổi, phải đảm bảo mới được, hắn nhệ gật đầu, nói ra: "Vậy được, Giang Thành thì Giang Thành, cũng không xa lắm, ta xin nghỉ hai ngày, chúng ta cùng đi qua, bà ngoại cũng thật là, chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho ta biết..."
"Cậu mỗi ngày đi làm về, đều mệt mỏi như vậy, đoán chừng bà không muốn cho cậu lo lắng đi." Lục Dương nhìn nhìn ngoài cửa.
Tiền Quân trầm mặc một lát.
So với thời điểm tại Tiền gia trang, cuộc sống bây giờ dễ chịu hơn nhiều, hắn mang theo một số người dưới quê, đi nhận thầu một ít công trình nhỏ, một tháng có thể kiếm được hơn vạn, nhưng so với trước kia phải làm rất nhiều.
Bận rộn, hắn cũng không có thời gian chiếu cố mẹ mình như thời ở dưới nông thôn.
"Cậu nhỏ, cậu xin nghỉ phép được không? Không thì để cháu kêu cha cháu đi theo, ông nghỉ hai ngày cũng không sao cả."
Kỳ thật Lục Dương cũng không tính toán mang Tiền Quân đi theo.
Tiền Quân nói ra: "Ta xin nghỉ cũng được, nói một tiếng là xong, người trong thôn cũng rất tự giác, không cần ta đốc thúc làm việc...Ta đi vài ngày, cũng không sao."
"Ừ, vậy được, chúng ta cùng đi, nhìn cậu mệt mỏi như vậy, coi như nghỉ ngơi giải lao đi." Nhìn nhìn cậu nhỏ, Lục Dương thở dài nói ra.
Tính khí cậu nhỏ vẫn còn rất bướng bỉnh.
Nhớ đến lúc ấy, thời điểm bà ngoại bị bênh nặng, cậu nhỏ tình nguyện bán nhà giá thấp, cũng không đi ngửa tay xin tiền, vẫn là nhờ dì nhỏ cùng Tiền Vân khuyên bảo rất lâu, hơn nữa nhà ở nhất thời nửa khắc không bán được, cậu nhỏ mới tiếp nhận.
Nếu là vô duyên vô cớ tặng, cậu nhỏ chắc chắn sẽ không nhận, vì vậy Lục Dương chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, nhận thầu công trình, những thứ này đều là chủ ý của Lục Dương, bản thân cậu nhỏ chỉ cần tìm đủ người, liền lập tức có công trình, công trình đầu tiên là sửa đường ở Trà Sơn của Lâm Nghệ Hồng, đây là đại công trình, phải mất mấy tháng mới xong, bắt đầu phía cậu chỉ có mấy người, về sau từ từ nhận thêm, chậm rãi phát triển, người càng ngày càng nhiều, làm xong công trình thứ nhất, người theo sau cậu nhỏ đã có mười mấy người.
Có thể nói, không có Lục Dương giúp đỡ, bước đầu tiên của cậu nhỏ khả năng đã chết non rồi, vạn sử khởi đầu nan, bao nhiêu người phải thất bại ngay bước đầu tiên, ở huyện thành năm 2012, có thể một tháng kiếm được hơn một vạn, đã vượt qua 95% người.
Vợ cậu nhỏ tiền lương cũng không thấp, tích lũy thêm mấy năm, cũng có thể coi là gia đình trung lưu ở thị trấn.
Vài món thức ăn rất nhanh được làm xong.
Lúc ăn cơm, cậu nhỏ nhắc đến chuyện này, thấy nhi tử cùng ngoại tôn kiên trì, bà ngoại cũng không phản đối, Lục Dương rèn sắt khi còn nóng, đem thời gian ước hẹn tại sáng ngày mai.
Ban đêm, 9:30.
Gió lạnh thổi tới.
Bên ngoài nhà xưởng Hằng Nguyên, cách cửa chính không xa.
Tiền Quân ngồi trên xe máy ngồi đợi.
Đợi một hồi, cửa nhà máy mở ra, một đám công nhân từ bên trong đi ra, Tiền Quân lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn vào trong đám người tìm kiếm.