Vào thang máy đi xuống tầng hầm -1.
Bởi vì con chưa tan sở, nên người ở đây cũng không có được mấy, chỉ có mấy đầu bếp ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa tí nữa.
Vừa đi ra.
Lục Dương liền cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này.
Nhìn tổng thể cũng không tệ lắm.
Ánh đèn sáng bóng, lại không chướng mắt, mặc dù ở tầng hầm, nhưng vẫn giống như ban ngày, cũng không có mùi vị ẩm thấp, căn tin vô cùng sạch sẽ, mặt bàn đều bị lau không nhiễm một hạt bụi, đầu bếp thì mặc toàn thân áo trắng làm việc.
"Ta bình thường đều ăn thức ăn nhanh ở đây.."
Tiền Mãn chỉ về một phương hướng.
Đó là cửa số lấy thức ăn nhanh, có thể chứng kiến rất nhìn đồ ăn đang chất đầy.
Chủng loại đồ ăn trong căn tin có không ít, có cơm, mì, phở, Tiền Mãn giống với Lục Dương đều là người Thân Thành, ăn không quen mì phở, vì vậy đều chọn cơm.
"Thế à, mùi vị thế nào?"
Lục Dương cười hỏi.
"Vô cùng ngon."
Từ giọng nói mọi rợ có thể nghe ra, hắn đối với đồ ăn ở căn tin hết sức thỏa mãn.
"Vậy được, hôm nay ăn món này đi."
Hai người đi tới, Lục Dương cũng muốn thử xem món thứ ăn nhanh khiến Tiền Mãn vô cùng hài lòng thế nào, đến cùng có thật sự ngon hay không.
Trong quầy thủy tinh, bày đầy đủ các loại thức ăn nhanh, có chừng mười mấy món ăn, có mặn có nhạt, những thứ này đều đã được chuẩn bị sẵn.
Lúc tan ca có quá nhiều người, căn tin lại có hạn, nên phải chuẩn bị từ trước, trừ khi lựa chọn mấy thứ dễ làm như mì phở.
Trước quầy có một bác gại nhận ra Tiền Mãn.
Nàng vừa cười vừa nói: "Tiền Mãn, hôm nay tan ca sớm vậy "
"Ừ, hôm nay được nghỉ sớm."
Tiền Mãn ngu ngơ cười nói.
"Hôm nay ăn gì?"
Bác gái cầm lấy cái muông, chỉ vào đồ ăn trên quầy.
Tiền Mãn nhìn Lục Dương, hỏi: "Lục ca, ngươi muốn ăn gì đây?"
"Ta muốn ăn thịt kho tàu đi, bao tiền một phần."
Lục Dương hỏi.
"Cậu chắc là nhân viên mới đi, đồ ăn ở đây giá cả không đắt, một mặn hai chay giá sáu tệ, hai mặn hai chay tám tệ, nếu toàn bộ là đồ chay, chỉ cần bốn tệ là được rồi, cơm bao ăn no."
Bác gái khả năng cao còn tưởng Lục Dương là nhân viên mới, nên đem giá cả nói ra một lần.
Một mặn hai chay chỉ có giá sáu tệ, hơn nữa còn có loại đồ ăn đắt đỏ như thịt kho tàu, cái giá tiền này so với ở căn tin trường học cũng không khác biệt lắm, xem ra công ty dựa theo yêu cầu của hắn, không kiếm lợi nhuận từ trên người nhân viên.
Dù sao, cả tòa nhà này đều là nhân viên cùng một công ty, cũng không cần kiếm chút lợi nhuận nhỏ nhoi đó...
"Rất rẻ đấy."
Lục Dương cười cười, kêu một phần thịt kho tàu, còn dư lại hai món chay kêu mảnh sen cùng đậu phụ, mặc dù đều nấu bằng nồi lớn, nhưng nhìn qua cũng không tệ đấy.
Nghe được Lục Dương khen giá rẻ, bác gái cũng không ngoài ý muốn, nàng ở một bên múc đồ ăn, vừa cười vừa nói ra.
"Đây là đương nhiên, công ty vì chiếu cố nhân viên cô cậu, cũng không nghĩ đến kiếm tiền, chúng ta làm việc ở phòng bếp, giá thành phẩm rành mạch, bán cái giá này, làm không tốt một tháng công ty còn phải bỏ thêm tiền."
Nghe được bác gái nói, Lục Dương cười cười.
Có nhân viên khen công ty tốt như vậy, cũng là vận khí của công ty a, cũng giống hệt phán đoán của Lục Dương, giá cả ổn định, không gian sạch sẽ, có thể tăng thêm lòng trung thành của nhân viên.
Tiền Mãn cũng gọi một món mặn hai món chay, bất quá, hắn còn kêu thêm một cái đùi gà, cũng không phải hắn chịu bỏ tiền ra ăn, mà là do làm bảo vệ ở công ty, hai buổi trưa tối được công ty trợ cấp 10 tệ, không cần bỏ tiền.
Một món mặn cộng thêm một cái đùi gà vừa đủ ăn.
Cũng sẽ không có chút nào lãng phí.
Thấy trong ví Lục Dương không có tiền lẻ, Tiền Mãn vượt lên trước cầm ra sáu tệ thanh toán, Lục Dương cũng không cự tuyệt.
Bưng đồ ăn đi tới một góc nhỏ ngồi xuống.
Mọi rợ lấy một hộp đồ dùng tới đây, đưa Lục Dương hai chiếc đũa, sau đó nói: "Lục ca, ngươi nếm thử đi, mùi vị ở đây không tồi đâu."
"Đến bây giờ vẫn còn khoa trương như vậy, ta đây cũng muốn thử xem."
Lục Dương cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một miếng thịt đưa vào trong miệng.
Mùi vị không tệ, ăn vào mềm mềm, không ngấy, so với thịt kho ở căn tin đại học Hà Đông cũng không kém là bao, ở mấy nhà ăn bên ngoài, mùi vị chưa chắc đã được thế này.
"Mùi vị không tệ."
Lục Dương khen ngợi nói.
Tiền Mãn gặm đùi gà, lại sới một miếng cơm, một bên vừa nhai vừa nói: "Ta lúc ở nhà, mỗi ngày đều mơ được đi làm để tới công ty ăn cơm, đồ ăn lễ tết trong nhà cũng không được ngon như vậy."
"Hặc hặc." Lục Dương nở nụ cười, Tiền Mãn cũng dễ thỏa mãn quá rồi, nói đến sự tình ở nhà, Lục Dương hỏi: "Mọi rợ, ta nghe nói lần này ngươi vụng trộm chạy đến đây, ba ba của ngươi không cho ngươi tới Lục Thành?"
Vấn đề này, Lục Dương nghe phụ thân Lục Vĩ nói qua.
Tiền Mãn ngừng một hồi, nói: "Ừ, cha ta nói không cho ta ra ngoài làm công, bảo ta ra ngoài làm tâm trở nên ngang tàng, muốn ta ở nhà để làm việc nhà, vẫn là nhờ tỷ của ta vụng trộm đến đón ta đi, sau đó liền đi tàu tới đây, hôm trước cha ta còn gọi điện tới, mắng ta một trận."
"Mọi rợ, tích lũy chút tiền, sớm chút ra ngoài ở riêng đi."
Lục Dương thở dài, không nói gì nữa.
Hắn sống hai kiếp gặp qua không biết bao chuyện lạ, nhưng loại như ông chú ngoại Tiền Trường Phú này, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải, có cha mẹ nào mà không hy vọng con cái của mình sống tốt hơn chứ?
"Ta biết, tỷ cũng nói với ta, về sau kiếm tiền tiết kiệm để mua nhà lấy vợ, không cho ông ấy tiền." Mọi rợ gật đầu nói.
Ăn một hồi, cũng đến giờ tan ca.
Liên tiếp có rất nhiều người đi vào căn tin tầng hầm.
Người càng nhiều, từng cửa sổ phái xếp hàng đầy, đặc biệt là mấy người muốn mua thức ăn nhanh, xếp thành hai hàng, mỗi hàng đều vượt quá hai mươi người rồi, mà con số này vẫn còn đang tăng lên.
"Mọi rợ, bình thường ăn cơm đều cần phải xếp hàng như này sao?"
Lục Dương hỏi.
Mọi rợ ngẩng đầu nhìn thoáng qua địa phương mua cơm, nói ra: "Nếu tới chậm thì đợi rất lâu, dù sao công ty cũng có rất nhiều người."
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, tận mắt nhìn thấy, mới biết được vấn đề, xem ra, căn tin của công ty cũng không phải không có vấn đề, ít nhất là vấn đề xếp hàng.
Phương pháp giải quyết chuyện này có rất nhiều, ví dụ như gia tăng cửa sổ lấy cơm, gia tăng đầu bếp, với lại diện tích tầng hầm này lớn như vậy, không cần lo lắng không đủ vị trí.
Hai người ngồi ở vị trí khá vắng, không có người chú ý tới bọn hắn, những nhân viên kia cũng không nghĩ tới, lão bản lớn nhất của công ty vậy mà cũng ở đây, hơn nữa còn nhìn bọn họ ăn cơm.
Sau khi giải quyết xong đô ăn, hai người nhượng ra vị trí, đem dụng cụ ăn uống dọn dẹp.
Trở lại tầng một.
Lục Dương tìm một địa phương nghỉ ngơi, sau đó gọi điện cho quản lý hậu cần.
"Chủ tịch."
Quản lý hậu cần của công ty tên là Lưu Toàn, lớn lên mập mạp, mặc vào âu phục có chút buồn cười, thần sắc hơi có chút khẩn trương, không biết đại lão bản gọi mình làm gì."
"Ngồi đi."
Lục Dương chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.
Bọn hắn đang ở đại sảng nghỉ ngơi ở tầng một
Lưu Toàn cẩn thận ngồi xuống.
Lục Dương lúc này mới đem vấn đề ở căn tin nói ra.
"Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng xử lý việc này."
Lưu Toàn vỗ ngực cam đoan nói ra.
"Vậy được, hy vọng thời điểm lần sau tôi tới đây, vấn đề này cũng đã giải quyết xong."
Lục Dương nhàn nhạt nói ra.
Về phần giải quyết thế nào, Lục Dương không cần nói, đây là vấn đề mà Lưu Toàn cần phải nghĩ, cầm tiền lương cao như vậy, còn có chút lợi nhuận màu xám, nếu ngay cả vấn đề nhỏ này không giải quyết được, cũng chỉ có thể nói Lữ Tiểu Vũ đổi người.
...