Đáng tiếc là máy chơi game đã không còn.
Vữa nghĩ tới máy PS3 bị mất, Lữ Tiểu Bạch liền khó thở, nghĩ thầm nếu như có thể cùng dượng làm thêm một giao dịch nữa thì tốt biết mấy, đương nhiên, loại cơ hội này sẽ cực ít khi xảy ra.
Mang theo tai nghe, mở một bài tiếng chó sủa lofi cực chill cực ấm, Lữ Tiểu Bạch nặng nề thiếp đi.
....
Thứ sáu, buổi sáng.
Lục Dương lái xe đến trụ sở công ty Sơn Hải Đại Hạ.
Hắn chưa quên mình đã hẹn với Lũ Tiểu Vũ xử lý một ít chuyện, trước đi tới phòng làm việc của mình, đem nhưng văn bản tài liệu để trên bàn lâu chưa đụng tới ký hết, sau đó giao cho trợ thủ, Lục Dương mới qua tìm Lữ Tiểu Vũ.
"Đồng học Tiểu Vũ, cà phê của ngươi..."
Lục Dương bưng một ly cà phê bước vào, đặt ở trên bàn làm việc của Lữ Tiểu Bạch.
Cà phê bốc ra hơi nóng, là do hắn mới mua từ bên ngoài đấy.
"Ta đây vẫn còn, chưa uống hết." Lữ Tiểu Vũ cầm lấy ly của bản thân lung lay, cà phê bên trong còn nửa ly, lại đặt xuống, nàng nói ra: "Đều xử lý hết chưa?"
"Ừ, thứ cần ký đều ký."
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Về sau mỗi tuần, ta sẽ tới công ty một chuyến."
"Ngươi còn chưa tốt nghiệp, cần phải đi học, không cần vất vả như vậy, ta sẽ tận lực giúp ngươi một ít." Lữ Tiểu Vũ điều khiển con chuột, đem file trên máy tính in ra.
"Vậy được, vậy ta tận lực một tháng tới một lần."
Lục Dương vừa cười vừa nói.
Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, trừng lớn hai mắt, nàng vốn chỉ khách sáo một chút, không nghĩ tên này lại tưởng thật, nửa tháng tới công ty một lần? Còn tận lực? Làm chủ tịch bù nhìn cũng không như vậy đâu.
"Làm sao vậy?"
Lục Dương hỏi.
"Không có...không có gì."
Lữ Tiểu Vũ trợn tròn mắt.
Hối hận cho câu nói vừa rồi của mình.
"Mà con cá chép lần trước vị thế nào? Đây là cá do ta tự tay câu ở ao sen trong trường đấy." Lục Dương cũng không đi đoán Lữ Tiểu Vũ đang suy nghĩ gì, thay đổi một chút chủ đề.
Lữ Tiểu Vũ có chút kinh ngạc: "Ao sen trường học có cá?"
"Có a, ngoài trừ cá chép ra, ta còn câu được bảy tám con cá trích lớn, lần sau sẽ cho ngươi mấy con nếm thử." Lục Dương chuyển tới một cái ghế ngồi đối diện Lữ Tiểu Vũ.
Khó được buổi tới công ty một chuyến, tự nhiên phải tâm sự với bạn học Tiểu Vũ nhiều một chút.
Vạn nhất bạn học Tiểu Vũ có gì buồn rầu, mình có thể răn dạy, ngàn vạn không thể để nàng đem tâm tình của mình ảnh hưởng lên công việc, sẽ rất ảnh hưởng đến hiệu suất.
Bút bi trong tay Lữ Tiểu Vũ đảo một vòng, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Trường học cho phép câu cá sao?"
"Lúc đầu thì không có, cũng không ai quản, bất quá mấy ngày sau, có rất nhiều người mang cần ra câu, trường học lúc này liền không cho phép rồi, bảo vệ còn ở phía sau ao sen dựng một tấm bảng, trên đó viết cấm câu cá."
Việc này, Lục Dương cũng là do nghe Đinh Siêu nói.
Ngày đó, ba người đi cấu cá, Siêu ca thảm bại, câu cả buổi chiều chả được con gì...Lấy tính cách của Siêu ca, tự nhiên sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy, sau đó liền kêu Lưu Lỗi, lần nữa đi PK, muốn rửa sạch hổ thẹn trước đây.
Bất quá, thời điểm đi PK, không biết là do vô tình hay cố ý, Siêu ca cũng không kêu Lục Dương đi theo.
Ngày đó bọn hắn còn chưa đến nơi, đã bị bảo vệ đuổi đi, hơn nữa còn cảnh báo, nếu như tiếp tục tới ao sen câu cá, sẽ bị tịch thu hết ngư cụ, Siêu ca có chút không cam lòng, nên nói chuyện này với Lục Dương.
"Không phải không cho câu cá sao? Ngươi còn nói sẽ đưa ta mấy con nếm thử, đồ lừa đảo."
Lữ Tiểu Vũ bĩu môi.
Lục Dương cười nói: "Trên biển chỉ viết cấm câu cá, cũng không cấm bắt cá, đến ngày đó ta dùng lưới đánh cá, còn sợ không bắt được con nào sao? Nếu mà không cho dùng lưới, ta xuống bắt tay lên."
Lữ Tiểu Vũ trợn to mắt mà nhìn.
Không nghĩ tới còn chơi được như vậy.
Đùng, bởi vì sai lầm quay, cây bút bi rơi xuống mặt bàn, Lữ Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Ngươi mua máy chơi game cho Lữ Tiểu Bạch?"
"Ồ, ngươi biết chuyện này?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Lữ Tiểu Bạch hôm qua chơi game đến sáng, bị nãi nãi bắt được, mẹ của ta bảo ta hỏi ngươi, tại sao lại mua máy chơi game cho Lữ Tiểu Bạch?" Lữ Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào Lục Dương.
Máy chơi game bị mất rồi hả?"
Lục Dương trong lòng vì Lữ Tiểu Bạch mà mặc niệm, sau đó nói: "Áp lực trên người Lữ Tiểu Bạch quá lớn, ta mua máy chơi game cho nàng ấy chơi cũng để giảm bớt áp lực học hành, thích hợp vui đùa một chút, cũng không có gì."
"Áp lực cực lớn?" Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Ngươi không phải bị nha đầu kia lừa rồi chứ."
Lữ Tiểu Vũ còn tưởng rằng Lục Dương bị Lữ Tiểu Bạch lừa một hố.
Chất nữ của nàng, tính cách ra sao nàng còn không hiểu, nói không chừng ở trước mặt Lục Dương kể khổ, nói học tập quá mệt mỏi, cho nên mới lừa Lục Dương mua cho máy chơi game.
"Lữ Tiểu Bạch chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể lừa được ta?" Lục Dương cười cười: "Kỳ thật, ta cảm thấy Lữ Tiểu Bạch rất thông minh, chỉ là không muốn học tập, càng bức bách nàng học tập, nàng càng thêm phản cảm...Còn không bằng cho nàng chuyên tâm làm việc mình thích, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có kỹ sư, coi như không đảm đương nổi học bá, cũng chưa chắc không lấy được thành tựu gì.."
Trong mắt Lữ Tiểu Bạch đảo vòng vòng, nói ra: "Lời ngươi nói rất có đạo lý, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thuyết phục được ba mẹ ta."
"Ách, vậy coi như ta chưa nói gì."
Học hơn mười tiết Lịch Sử Cận Đại, Lục Dương từ đó có thể nhìn ra, Lữ Bảo Hoa là một tiểu lão đầu vô cùng quật cường, thay đổi ý nghĩa của ông, đoán chừng là một việc rất khó khăn, về phần Lữ mẫu, từ lời nói của Lữ Tiểu Bạch cũng có thể phân tích ra, đoán chừng chỉ có hơn chứ không kém.
Từ văn phòng Lữ Tiểu Vũ ra ngoài, đã là 11:30.
Khoảng cách đến giờ tan ca còn khoản 20 phút.
Lữ Tiểu Vũ rất ít khi đến căn tin ăn cơm, đều là trợ lý Trương Hoa sau khi ăn xong, mang một phần cơm đưa đến văn phòng, dù sao, công ty chỉ có một căn tin, lãnh đạo cùng nhân viên khó mà ăn chung với nhau, Lữ Tiểu Vũ ở công ty có thể xem là lãnh đạo lớn nhất, nắm giữ quyền sinh sát đối với nhân viên, nàng tự mình đi căn tin, đoán chừng sẽ khiến nhân viên ở đó không được tự nhiên.
Lục Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn muốn tới căn tin ở công ty nhìn xem.
Căn tin công ty đã mở lâu như vậy, hắn còn chưa nếm qua lần nào, cũng không biết tay nghề đầu bếp ra sao?
Từ dưới thang máy đi xuống.
Lục Dương đi vào cửa sau công ty, liền tìm được Tiền Mãn đang đi tuần tra, hắn vẫy vẫy tay, thấy là Lục Dương, Tiền Mãn vội vàng chạy tới, mừng rỡ nói: "Lục ca, ngươi tới công ty rồi hả?"
"Ừ, đến xử lý một ít chuyện, đi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tiền Mãn cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, có chút khó xử nói: "Còn hơn 10 phút nữa mới tan ca."
"Mọi rợ, ta là ai?"
Lục Dương nhìn nhìn Tiền Mãn hỏi.
"Ngươi là Lục Dương."
Tiền Mãn ngu ngơ nói.
"Không phải, ý của ta là, ta ở công ty có chức vụ gì?" Lục Dương tiếp tục hỏi.
Tiền Mãn suy nghĩ một chút, nói ra: "Chủ tịch."
"Vậy thì đúng rồi, ở công ty, lời ta nói nhất ngôn cửu đỉnh, ta nói ngươi tan ca, là ngươi liền tan ca, đi thôi....Ngươi mang ta đi xem căn tin ở công ty thế nào?"
Nghe nói như thế, Tiền Mãn nhẹ gật đầu, hắn bước nhanh hơn vượt qua Lục Dương, trước đè lên nút thang máy.