Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 846: Lữ Tiểu Bạch Đen Đủi (1)




"Nãi nãi, sao người còn chưa đi ngủ?"

Trên khuôn mặt non nớt của Lữ Tiểu Bạch xuất hiện một tia tươi cười.

Lúc nói chuyện, còn lặng lẽ đem điện thoại giấu đi.

Lữ nãi nãi dùng đôt mắt lăng lệ ác liệt quét quanh phòng nhỏ đánh giá, sau đó nhìn thứ thập phần cổ quái ở sau lưng Lữ Tiểu Bạch, thứ này giống như thùng máy tính, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, không biết là vật gì...

Trừ cái đó ra, còn có một màn hình, nhìn qua rất to.

Mấy thứ này đến từ đâu?

Lữ nãi nãi không rõ ràng lắm, nhưng bà dám xác định trước đây cháu gái của mình tuyệt không có những vật này, có lẽ cũng không phải do nhi tử mua, nếu như nhi tử hoặc con dâu bà mua cho Lữ Tiểu Bạch, bản thân bà tuyệt đối sẽ biết rõ.

"Cháu a, cháu đang học tập."

Tròng mắt Lữ Tiểu Bạch đảo vòng vòng, nói dối mặt không đổi sắc.

Nhưng mà.

Loại chuyện ma quỷ này căn bản sẽ không có người đi tin.

Lữ nãi nãi mở đèn lên, tìm được cái vỉ đập ruồi, cầm chặt đầu vợt, hướng phía Lữ Tiểu Bạch đi tới, giống như một con sư tử cái vậy.

"Nãi nãi, từ từ nói chuyện."

Lữ Tiểu Bạch sợ tới mức thất kinh.

Nàng biết rõ thời điểm nãi nãi thật sự tức giận, sẽ thật đánh người đấy.

"Hiện tại ngươi muốn biết nói chuyện rồi hả? Thành thật khai báo cho ta, đây là thứ gì? Từ đâu tới?"

Lữ nãi nãi một tay chỉ vào phương hướng PS3.

Vỉ đập ruồi cũng bị cầm chặt, giơ cao lên, nếu như Lữ Tiểu Bạch mà nói dối, rất có thể sẽ trực tiếp trở thành con ruồi bị chụp chết.

"Nãi nãi, để cháu nói, cháu nói, đây là PS3...."

"Đùng."

Vừa dứt lời, đầu của Lữ Tiểu Bạch đa bị hung hăng đánh một cái, nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt, Lữ Tiểu Bạch rất ủy khuất, bản thân rõ ràng đã thành thật khai báo rồi, vì sao còn bị ăn đánh?

"Coi ta không hiểu gì về máy tính à? Ps rõ ràng là một phần mềm chỉnh sửa đồ họa."

Nghe nói như thế.

Lữ Tiểu Bạch càng thêm ủy khuất.

"Nãi nãi, cái PS mà người nói không giống với các PS này, đó là phần mềm, còn cái này không phải, đây là một sản phẩm của Sony."

"Dùng để làm gì?"

"Để..."

"Có phải dùng để chơi game hay không!"

Đang khi nói chuyện, đầu Lữ Tiểu Bạch lại bị đánh, vừa rồi ở bên ngoài nghe lâu như vậy, trong lòng Lữ nãi nãi đã có đáp án, hiện tại chỉ cần xác định là được.

Lữ Tiểu Bạch xoa xoa đầu, chỉ có thể thành thực nói ra: "Là dùng để chơi game đấy, nãi nãi, cháu chơi chút không được sao? Người xin bớt giận, vỉ đập ruồi không có mắt, cháu vốn đần, người đánh đầu cháu nữa, cháu sợ về sau càng thêm đần rồi!"

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi giỏi lắm, hơn nửa đêm không ngủ trốn ở trong phòng chơi game, ngài mai còn không biết có đi học hay không? Ngươi không thể học tập theo ba mẹ mình sao, nếu không được, thì học theo cô cô của ngươi cũng được, đã lớn đầu như vậy rồi mà ngày nào cũng chỉ biết tới chơi, thành tích học tập thì kém cỏi, ta sắp bị ngươi làm cho tức chết."

"Nãi nãi, xin bớt giận, cháu cũng không muốn chọc tức người, cháu vốn không phải là người chăm đọc sách a, mới nhìn qua quyển sách, đầu cháu liền đau, so với chuyện bị nãi nãi đánh vừa rồi con đau hơn, dù sao nhà chúng ta cũng nhiều học bá như vậy rồi, không có cháu cũng không sao a."

"Ngươi còn dám ăn nói linh tinh."

Lữ nãi nãi tức giận đến thổ huyết.

Nha đầu này tính xấu khó đổi, vậy mà vẫn quyết ý không chịu học tập.

Lữ Tiểu Bạch nhìn thấy tình thể không ổn, vội vàng chạy đến đầu giường, cầm lấy chăn làm tuấn thuẫn, liền bị đánh vài cái, quả nhiên có chăn che chắn, bị đánh vào cũng không đau lắm...

"Lữ Tiểu Bạch, nói cho ta biết, vật này từ đâu ra?"

Lữ nãi nãi chất vấn.

Lữ Tiểu Bạch từ trong chăn thò ra một cái đầu nhỏ, nhìn phương hướng máy PS3, nói ra: "Là bạn học cho cháu mượn chơi đùa một chút."

"Bạn học? Tên gì, để ta gọi cho gia đình hắn hỏi thăm một chút."

Lữ nãi nãi tiếp tục truy vấn.

"Cái kia...."

Thấy ánh mắt Lữ Tiểu Bạch trốn tránh, Lữ nãi nãi sao lại không biết cháu gái của mình đang đánh trống lảng, khẳng định không phải mượn từ đồng học, thứ này nhìn qua đã biết giá trị xa xỉ, Lữ nãi nãi có chút bận tâm, bà sợ cháu gái của mình bị tên nào lừa gạt rồi.

Dưới tình thế cấp bách, bà kéo chăn ra, lấy vi đập ruồi nhắm ngay mông Lữ Tiểu Bạch đập xuống.

Lữ Tiểu Bạch oa oa khóc lớn lên.

Nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống, lần này thật sự quá đau, mông là nơi có nhiều thịt, bị đánh vào đương nhiên đau rồi.

"Nói không!"

"Nói, cháu, nói!" Lữ Tiểu Bạch chỉ có thể lau nước mắt mà nói: "Đây là lễ vật mà dượng tặng cho cháu."

"Dượng?"

Nghe nói như thế.

Lần này đến phiên Lữ nãi nãi bối rối.

Lữ Tiểu Bạch nào có dượng?

Bản thân khuê nữ nhà mình một lòng bộn bề lo cho công việc, hiện tại vẫn còn độc thân đấy.

"Cái con nha đầu chết tiệt này, lại ăn nói linh tinh."

Lữ Tiểu Bạch hít hít nước mũi, nức nở nói: "Nãi nãi, cháu thực không nói dối, chính là lễ vật mà dượng tặng cho cháu."

"Dương nào? Tên gì?"

Lữ Tiểu Bạch giật mình nói: "Nãi nãi, người cũng biết a, chính là chủ tịch của công ty nơi dì nhỏ làm, hắn và dì nhỏ đã sớm ở cùng mootk chỗ, dì nhỏ không đi xem mắt, cũng bởi vì hắn a."

"Lão bản của dì nhỏ ngươi, chính là cậu sinh viên tên Lục Dương?"

Lữ nãi nãi rõ ràng còn nhớ rất rõ cái tên này.

Nàng nhíu mày, suy tư lời cháu gái có ý gì, sớm cùng một chỗ? Vì sao Lữ Tiểu Vũ căn bản không đề cập tới chuyện này.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, hắn kêu là Lục Dương, nãi nãi, ta cảm thấy người dượng này cũng không tệ, người chắc có lẽ không lấy bổng phá uyên ương đâu nhỉ?"

Lữ nãi nãi trừng mắt liếc nhìn, nói ra: 'Tuổi còn nhỏ, nói hưu nói vượn, dì nhỏ ngươi còn chưa nói gì, ngươi đã kêu dượng loạn xạ rồi, còn nhận đồ vật của người ta, sớm muộn có một ngày, ta sẽ hảo hảo chính đốn ngươi, thứ này ta tịch thu, lại để ta phát hiện tối rồi con chưa ngủ, xem ta giáo huấn ngươi thế nào."

Nói xong.

Lữ nãi nãi tiện tay quăng vỉ đập rồi ra, nhổ dây cắm, đem máy PS cùng màn hình toàn bộ cầm ra ngài.

Nhìn máy chơi game biến mất, Lữ Tiểu Bạch đau lòng không thôi, nhưng nàng cũng không dám phản kháng, chờ đến lúc đèn ở bên ngoài tắt đi, cũng không có âm thành gì, Lữ Tiểu Bạch mới lặng lẽ từ trên giường bước xuống, đem cửa phòng đóng chặt.

Trở lại trên giường, từ dưới gối lặng lẽ lấy ra điện thoại.

"Tiểu Bạch, vừa rồi sao vậy, như thế nào lại đăng xuất, nãy boss bạo vài kiện trang bị cực phẩm đấy."

Lữ Tiểu Bạch thở dài, nói ra: "Thúy Hoa, ta vừa rồi chơi game bị bà nội bắt được, máy chơi game cũng bị bà tịch thu rồi, đoán chừng chỉ có thể đợi đến kì nghỉ hè, mới có thể cùng ngươi chơi đùa."

"Tiểu Bạch, ngươi thật đáng thương, [sờ sờ đầu]."

"Hu hu hu, ta thật đáng thương, Thúy Hoa, ngươi thấy ta đáng thương thế này, ngươi đem máy PS cho ta mượn chơi vài ngày đi."

"Không được, không được, nhỡ máy của ta cũng bị bà nội ngươi thu luôn thì sao?"

"Thúy Hoa, ngươi không iu ta."

"Tiểu Bạch, ngươi đã mất đi máy chơi game, đã không còn xứng với ta."

"Cút, gọi ba ba."

"Nhi tử!"

"Cháu trai."

Lẫn nhau chửi mắng một hồi, Lữ Tiểu Bạch co chút mệt mỏi, liền cúp điện thoại, nhìn chiếc iphone màu trắng trong tay, Lữ Tiểu Bạch thầm hô may mắn, may mắn vừa rồi bản thân nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đem điện thoại giấu đi, bằng không đoán chừng cũng bị tịch thu rồi.