"Lão bản, cá này là do ngươi nhờ ngươi đưa tới?"
Trong điện thoại, giọng nói của Lữ Tiểu Vũ có chút ngư ngơ.
"Đúng vậy a, ăn chưa? Vị thế nào?"
Dưới ngọn đèn đường cư xá, Lục Dương nhận lấy điện thoại, vừa rồi ở nhà Lý Minh Bác ăn nhiều như vậy, vì vậy hắn xuống dưới đi bộ.
"Mùi vị không tệ, bất quá, ngươi sao lại làm vậy, hơn nửa đêm gửi cá tới cho ta, không biết ăn đêm sẽ bị béo sao?" Lữ Tiểu Vũ phàn nàn nói ra.
Nghe nói như thế, Lục Dương cũng nở nụ cười: "Đồng học Tiểu Vũ, ngươi đừng có mà nói giỡn, dánh người ngươi đẹp như vậy, còn muốn giảm béo? Có muốn để cho người khác sống hay không?"
"Ngươi đừng có lời dễ nghe để gạt ta."
Lữ Tiểu Vũ biết rõ Lục Dương đang lừa dối nàng.
Nhưng lời nói này, nghe cũng rất thoải mái a.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Lữ Tiểu Vũ mới lên tiếng: "Ta còn phải làm việc để tan ca, cảm ngươi về món cá chép, mặt khác, mấy ngày nữa ngươi phải tới công ty một chuyến, công ty đầu tư của chúng ta đã chuẩn bị xong, nhưng còn chút văn bản tài liệu còn cần phải có chữ kỹ của ngươi."
"Được, ta sẽ rút thời gian chạy qua."
"Tốt rồi, ngươi sớm nghỉ ngơi đi."
"Đồng học Tiểu Vũ, ngươi cũng tan ca sớm đi, ngàn vạn lần đừng làm tổn hại thân thể, ta sẽ đau lòng đấy..."
...
Cúp điện thoại, Lục Dương thở dài, xem ra Lữ Tiểu Vũ quả nhiên vẫn còn ở công ty tăng ca, điều này làm cho người đi chơi nguyên một ngày như hắn, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác áy náy...
Xem ra phải dành chút thời gian đi thăm Lữ Tiểu Vũ.
Không thể để nàng mệt chết được.
Tế thủy trường lưu. (Sử dụng tiết kiệm mới sài được lâu).
Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không thể chà đạp thân thể như vậy được.
Nhìn xung quanh một vòng, cư xá đã không có ai, vừa rồi sau khi tan cuộc, Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu thì quay về ký túc xá, Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi thì đi sang phòng bên kia.
Ngồi thang máy đi lên lầu, Lục Dương nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, tùy tiện rửa mặt, trơ về phòng nghỉ ngơi.
...
Huyện Thanh Sơn, Tiền gia trang.
Cảnh ban đêm vắng vẻ.
Vài tiếng chó sũa bỗng nhiên vang lên phá vỡ đi sự tĩnh lặng ban đêm, một tiếng kẽo kẹt, khe cửa khẽ mở ra, Tiền Mãn kéo hành lý từ trong nhà đi ra, bước chân nhẹ nhõm giống như kẻ trộm, bên phía tường viện, dừng lại một chiếc xe điện, ngọn đèn lờ mờ, chỉ thấy phía trên là một nữ nhân tóc bù xù.
"Tỷ."
Tiền Mãn hạ giọng hô một tiếng.
"Là ta."
Nữ nhân trả lời một câu.
Tiền Mãn bước nhanh tới, đem hành lý đặt lên phía trước xe điện, sau đó lại vác hai cái túi trên vai.
"Tỷ, làm phiền tỷ hơn nửa đêm rồi.."
Tiền Mãn có chút xấu hổ nói.
"Có gì mà phiền với không phiền chứ, chẳng qua lúc đó không có biên pháp, cha đâu?"
"Ngủ rồi."
Tiền Mãn nhỏ giọng nói.
"Vậy chúng ta đi trước."
Trước cửa nhà có một con dốc, Tiền Tiên Quyên ngồi xe, Tiền Mãn ở phía sau đẩy, mới đi lên đường chính, mặc dù là đường chính, nhưng cũng được làm bằng đá mà thôi.
"Lên xe đi."
Tiền Tiểu Quyên nói một câu.
Mọi rợ lúc này mới ngồi trên xe, chờ xe điện chậm rãi chạy, hắn mới lên tiếng: "Cha giống như quyết tâm không cho ta đi ra ngoài làm công, mấy ngày nay, người khác rủ đi đánh bài hắn đều không đi."
"Không đi ra ngoài đánh bài, thì chẳng phải ăn rồi lại nằm trong nhà, nếu hắn có thể cố gắng như Cố Gia, nhà chúng ta cũng không nghèo như vậy." Tiền Tiểu Quyên không tin phụ thân mình có thể thay đổi.
Lần trước thời điểm Tiền Trường Phú cầm xẻng muốn đánh nàng, Tiền Tiểu Quyên liền triệt để hết hy vọng.
Bộ dạng ki rõ ràng muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nào có phụ thân nào như vậy.
"Tiền Mãn."
"n, tỷ?"
Tiền Mãn sửng sốt.
Tiền Tiên Quyên tiếp tục nói: '' Ngươi đã lớn rồi, về sau làm việc phải có chủ kiến của mình, trong nhà này, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào bản thân, Lục Dương tìm cho ngươi công việc tốt như vậy, ngươi phải làm thật cố gắng."
"Ta tính một chút, ngươi bên kia bao ăn bao ở, một tháng có thể tiếp kiệm được năm nghìn, một năm chính là sáu vạn, tính lũy ba bốn năm, tỷ sẽ giúp ngươi một chút, ngươi có thể mua nhà ở thị trấn với cưới vợ rồi, lúc kia ngươi mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ...ta đã có gia đình rồi, năng lực có hạn, đại đa số phải dựa vào chính ngươi, biết chưa!"
Nghe được Tiền Tiểu Quyên dặn dò, Tiền Mãn nhẹ gật đầu, nói ra: "Tỷ, ta biết rồi, ngươi yên tâm, sau khi tới Lục Thành, ta nhất định làm việc cho tốt, tiếp kiệm tiền.."
"Hơn nữa còn phải nghe Lục Dương nói, hắn biết nhiều, so với tỷ còn hơn nhiều hơn, nghe hắn nói sẽ không bị thua thiệt."
"Ừ, ta biết rồi."
Tốc độ xe điện cũng không phải là rất nhanh.
Lung la lung lay nửa tiếng, mới từ Tiền gia trang đến thị trấn, đến nơi, xe cũng hết điện luôn rồi.
Trở lại ga-ra mà Tiền Tiểu Quyên thuê, sau khi mở đèn lên, Tiền Mãn nhìn khuôn măt xanh mét của tỷ tỷ mình vì lạnh.
Hắn nghiến răng nói ra: "Tỷ, về sau ta nhất định sẽ mua cho tỷ một chiếc xe hơi."
"Xe hơi thì khỏi, có thể nhìn thấy ngươi về sau thành gia lập nghiệp, ta đã an tâm.."
Tiền Tiểu Quyên cởi bao tay, chà xát gương mặt đã có chút cứng ngắc, tiếp tục nói: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sang mai liền lên tàu, đến nơi thì gọi điện cho hắn, về sau không cần phải trở về, còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ hắn nói ngon ngọt đến đâu, ngươi nhất định không được cho hắn tiền, cách qua một đoạn thời gian, ta sẽ nhờ người đưa gạo qua cho hắn, không chết đói được đâu, hơn nữa có khu vườn lớn như vậy, nếu hắn không lười biến có thể trồng rau nuôi gà, tiền của ngươi nhất định phải tiếp kiệm, ngàn vạn lần đừng để như trước, biết không."
"Ta nhớ kỹ rồi."
Mọi rợ thận trọng nhẹ gật đầu.
Tiền Tiểu Quyên lấy ra chăn đệm, Tiền Mãn ngáp một cái, nằm trên ghế salon, đem chăn che kín thân thể.
Ban đêm.
Tiền Mãn mơ một giấc mộng.
Trong mơ hắn kiếm được rất nhiều tiền, xây phòng to lớn, cưới vợ, lại mua cho tỷ tỷ mình một chiếc xe hơi, tỷ tỷ lái xe, rút cuộc cũng không cần sợ lạnh vào mua đông nữa.
...
Rạng sáng.
Trong căn hộ giáo viên trường học, Lữ mẫu bưng một chén nước từ gian phòng đi ra, lúc bình thường, buổi tối nửa chén nước là đủ uống, nhưng do tối nay ăn đồ hơi mặn, vì vậy phải đi pha thêm.
Giờ này.
Đáng lẽ ra lão nhân gia phải ngủ say một giấc.
Mơ mơ màng màng mở sờ soạng vài cái, chuẩn bị mở đèn ngủ lên, đột nhiên, Lữ mẫu giống như nghe được thanh âm gì? bà chăm chú nhìn lại, phát hiện khe cửa phòng Lữ Tiểu Bạch, lại vẫn mơ hồ có chút điểm sáng.
Nếu như không phải còn chưa bật đèn, bà sẽ không phát hiện ra.
"Cái con nha đầu chết tiệt này đang làm gì đấy? Gần sáng rồi còn chưa đi ngủ?"
Lữ mẫu nhíu mày, gia đình bọn họ là phần tử tri thức, nhưng lại có Lữ Tiểu Bạch lạc loại, từ thời điểm sơ trung tới nay, thành tích học tập luôn đếm ngược, điều này làm cho nãi nãi như bà không cách nào tiếp nhận nổi.
Mỗi lần ra ngoài gặp được bằng hữu thân thích, bà sợ người ta hỏi về thành tích của Lữ Tiểu Bạch nhất, nếu như nói dối, trong nội tâm liền băn khoan, nhưng nếu không nói loái, thì cảm thấy hết sức mất mặt.
Lữ mẫu đặt chén xuống, lặng lẽ đi tới bên ngoài cửa phòng Lữ Tiểu Bạch.
Nghiêng lỗ tai hướng bên trong nghe ngóng.
Lão nhân gia tuy rằng đã qua sáu mươi tuổi, nhưng vì an dưỡng tốt, tai mắt thanh minh, thính lực so với người trẻ tuổi cũng không kém bao nhiêu.
"Lên đi...Thúy Hoa, thông đít nó."
"Đúng đúng đúng, hấp dẫn cừu hận, còn dư lại giao cho ta."
"Ha ha ha, chết rồi, boss chết rồi, ta đúng là thiên tài mà, nhanh lên nhặt trang bị đi.."
"Thúy Hoa, nhanh kêu ba ba, thấy ba ba lợi hại không, theo ba ba lăn lộn, ngày tháng tốt lành còn ở phía sau."
Thời điểm Lữu Tiểu Bạch đắc ý nhất.
Đùng một tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Lữ Tiểu Bạch sợ tới mực giật mình, nhìn lại, phát hiện nãi nãi mặt mày xanh mét nhìn nàng, Lữ Tiểu Bạch co rụt cổ, kéo tai nghe xuống.
Xong đời.
Vui quá hóa buồn!