"Cá này con mua được ở đâu."
Nhìn thấy Lục Dương cầm theo túi cá trở về, Tiền Vân mở ra nhìn.
Mấy con cá trích này nhìn qua không tệ.
Màu sắc vàng óng, nhìn là biết loại tự nhiên.
"Mẹ, mẹ không thấy trên tay con còn cầm cần câu sao? Hai con cá này, đương nhiên là tự mình đi đâu rồi." Lục Dương đem cần câu đặt vào góc tường, đi tới phòng bếp rửa tay, lại hỏi: "Hai người ăn cơm chưa?
"Ăn rồi..Cơm thừa còn ở trong bếp, đồ ăn cũng ở đó, con tự ăn đi."
Tiền Vân cũng tiến vào phòng bếp, đem hai con cá trích để vào trong chậu, thoát khỏi bì ni lông khiến hai con cá rất vui vẻ.
"Con không ăn đâu, đợi lát nữa còn phải ra ngoài ăn."
Lau khô nước trên tay, Lục Dương nhìn thấy mẹ mình đang mài dao, mặc dù nói cá trích không phải vật dễ chết, nhưng nếu không có mấy thứ cung cấp dưỡng khí, thì qua buổi tối tỉ lệ cao sẽ chết mất, còn không bằng thừa dịp thời điểm nó đang sống mà xử lý.
"Con cá này trưa mai làm canh cho Thanh Thanh ăn à?" Tiền Vân hỏi.
"Ừ, con tính bảo mẹ làm vậy đấy." Lục Dương gật đầu.
Tiền Vân cười nói: "Coi như tiểu tử nhà ngươi có chút lương tâm, biết suy nghĩ vì Thanh Thanh."
"Con luôn luôn có lương tâm mà." Đi ra khỏi phòng bếp, gặp Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế salon xem TV, Lục Dương đi qua, ở trên mặt nàng hôn một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Dưới lầu.
Vốn Lục Dương định đến thẳng nhà Lý Minh Bác, nhưng không nghĩ tới vừa ra ngoài, lại gặp phải Đinh Siêu.
"Siêu ca, sao ngươi lại chạy đến đây?"
Lục Dương có chút tò mò hỏi.
Theo đạo lý mà nói, giờ này Siêu ca phải ở trong nhà Lý Minh Bác mới đúng.
Đinh Siêu nhìn thấy Lục Dương từ trong tòa nhà đi ra, bước nhanh tới, nói ra: "Ta còn chuẩn bị điện cho ngươi, đi thôi, chúng ta tới siêu thị mua ít đồ rồi về."
"Còn mua gì nữa? Không phải gia vị đều đã đủ rồi sao?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Siêu ca nói ra: "Không phải mua gia vị, vừa rồi Thẩm Yên có gọi cho Lý Minh Bác, biết rõ chúng ta ở chỗ này chuẩn bị ăn, sau đó Thẩm Yến muốn cùng qua ăn, hơn nữa cả phòng nàng đều qua..."
Cả phòng Thẩm Yên đều qua, đây không phải nói, có cả Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt luôn sao?"
Lúc trước một người ăn con cá trích đã đủ ăn, hiện tại thêm bốn người, khẳng định không đủ, khó trách Siêu ca lại chạy ra ngoài.
"Ngươi tính mua gì?"
Lục Dương đi theo Đinh Siêu hướng phía ngoài đi tới.
"Đi tới chợ nhìn xem, Minh Bác nói mua gì cũng được, giờ này đi chợ, cũng không biết còn thứ gì không."
"Đi xem sẽ biết."
Mấy phút sau, hai người tới chợ bán thức ăn, chọn lựa một hồi, Lục Dương mua mấy cây hành tây, một ít rau non, sau đó lại mua mấy con tôm.
Tôm Lục Dương mua là loại tôm hùng không càng, hay còn gọi là tôm hùng gai, con nào con nấy béo ú, mặc dù là nuôi dưỡng công nghiệp, nhưng những con tôm này không giống mấy thứ khác, ăn của người dân nuôi liền yên tâm lên không ít.
Tám người, tám con tôm đã đủ rồi, chờ hai người mang theo tôm trở về, mấy nữ sinh Thẩm Yên đã ở đây.
Bọn họ đang xem TV.
Trong phòng bếp còn có thanh âm sắc thuốc nấu cá.
"Lục Dương, nghe nói anh hôm nay ở ao sen của trường câu được rất nhiều cá?"
Trần Thu Nguyệt đứng dậy đi tới.
"Cũng không nhiều, cũng chỉ bảy tám con đi."
Lục Dương hồi đáp, lại nhìn mấy người khác một chút.
"Vậy cũng rất lợi hại, không nghĩ tới cái ao của trường lại có cá to như vậy."
"Còn là nhờ Siêu ca phát hiện đấy." Lục Dương đem túi trên tay đặt xuống đất, hướng về Thẩm Yên nói ra:" Thẩm Yên, ngươi đi tìm chậu, nếu rảnh rỗi, đem mấy con tôm này xử lý đi."
Bởi vì nguyên nhân thời gian, Lục Dương không thể nhờ chủ quán tôm vệ sinh được, đợi nàng làm xong, còn không biết tới khi nào, trở về nhiều người cùng làm, sẽ nhanh hơn rất nhiều...
Nhiều tôm hùm như vậy, đổ ra một cái bồn lớn, xử lý cũng rất đơn giản, cắt bỏ đầu tôm, rồi từ bên trong rút ruột ra ngoài, Thẩm Yến tìm một cái bao tay, vì phòng ngừa bị tôm kẹp tay, các nàng đều mang bao tay vào.
Lý Minh Bác đem thuốc sắc bỏ vào cá xong, liền cùng Lưu Lỗi đi qua hỗ trợ.
Mấy con tôm này rất lớn, nhưng số lượng cũng không nhiều, tám người tám con rất nhanh xử lý xong, sau đó chính là vệ sinh, mấy thứ này giao cho phía nữ sinh làm là được.
Bọn Lục Dương đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Bên ngoài.
Nữ sinh cầm lấy bản chài vệ sinh tôm, một bên trò chuyện.
"Không nghĩ tới Lý Minh Bác lại biết nấu ăn."
Hứa Dung Dung đem một con tôm rửa xong ném vào trong chậu, vừa liếc nhìn Lý Minh Bác đang ở trong bếp làm việc.
Thẩm Yên nói ra: "Đúng vậy a, hắn từ nhỏ đã biết nấu ăn rồi."
"Yến tử, nghe nói tết năm nay ngươi đến nhà Lý Minh Bác? Thế nào? Người nhà hắn tốt không?"
Thẩm Yên nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy không có ai đi ra, nàng mới lên tiếng: "Năm trước ta có tới nhà hắn hai ngày trước tết, người nhà hắn rất tốt, người trong thôn cũng rất nhiệt tình..."
"Vậy thì không tệ, các ngươi tính tốt nghiệp xong kết hôn luôn sao?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ như vậy a, lúc ở nhà ta cũng dò xét ý người trong nhà, bọn họ đối với việc ta tìm bạn trai cũng không phản đối lắm..."
Lên đại học, nói bạn bè bình thường, người nhà rất ít khi phản đối.
Hứa Dung Dung có chút hâm mộ nói: "Lý Minh Bác tốt như vậy, lại biết an phận thủ thường, còn có thể kiếm tiền, vừa lên đại học đã ở bên ngoài mua phòng ở, người nhà ngươi chắc chắn sẽ không phản đối, ta hâm mộ quá mất đi."
Thẩm Yên phủi phủi nước trên tay, nói ra: "Cái này có gì hay mà hâm mộ, tuy rằng mua được phòng ở, nhưng một tháng còn phải trả ba nghìn tệ tiền vay, áp lực của Minh Bác rất lớn..."
"Vậy cũng không phải quá được rồi, hai người các ngươi ở cùng một chỗ mới ba nghìn, cũng không phải rất nhiều, trong phòng chúng ta lúc này chỉ có ta là thảm nhất."
Hứa Dung Dung cảm giác mình rất đau đớn.
Trong phòng bọn họ, Thẩm Yên cùng Trần Thu Nguyệt ở bên ngoài đều có căn hộ, Từ Thi thì là một tiểu phú bà, nghe nói trong nhà có nhà xưởng, hơn nữa, bản thân nàng còn là tác giả manga, mỗi tháng đều có thể kiếm được không ít tiền, đâu như bản thân nàng, hiện tại mỗi tháng còn phải dựa vào tiền sinh hoạt của gia đình, so với người bên cạnh chênh lệch càng lúc càng lớn.
Mấu chốt nhất là còn không có bạn trai.
...
Sơn Hải Đại Hạ.
Chín giờ tối.
Trong văn phòng Lữ Tiểu Vũ vẫn lóe lên ánh đèn.
Trong văn phòng im ắng, chỉ có thanh âm gõ bàn phím, một lát sau, giống như nghe được tiếng người gõ cửa, Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, vuốt vuốt đôi mắt có chút nhức, nói ra: "Vào đi..."
Trương Hoa từ ngoài cửa tiến vào.
Nàng cẩn thận từng li từng tí bưng tới một cái hộp đóng gói.
Lữ Tiểu Vũ nhìn đồ vật Trương Hoa bưng vào, có chút kinh ngạc nói: "Trương Hoa, hình như ta không có gọi bữa khuya mà."
"Giám đốc Lữ, cá này là do chủ tịch cố ý an bài đưa tới, ngài ấy bảo đầu bếp chế biến, rồi đưa cho giám đốc..." Trương Hoa đem cái hộp đặt trên bàn làm việc, sau đó dùng khăn giấy lau lau chiếc đũa, đưa tới.
"Chủ tịch đưa tới?"
Ánh mắt Lữ Tiểu Vũ đảo vòng vòng.
Trong lòng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lục Dương còn có thể nhớ tới bản thân mình.
Nhìn con cá được đóng gói trong hộp trong suốt, đồng học Tiểu Vũ nhịn không được nuốt nước bọt, hộp đóng cũng không kĩ lắm, nàng cũng không thể ngửi được mùi thơm từ bên trong.
"Đúng vậy, giám đốc, ngài chậm rãi dùm bữa, tôi đi trước."
Chờ Trương Hoa rời khỏi.
Lữ Tiểu Vũ mở ra hộp đậy, một cỗ mùi thơm liền tràn ra, bụng nàng nhịn không được kêu hai tiếng.
Cá là vừa nấu xong, còn rất nóng, phía trên rải đầy cà chua màu đỏ, Lữ Tiểu Vũ cầm đũa gấp một miếng lên nếm thử, mệt mỏi trên người như bị quét sạch, cảm giác có thể tiếp tục làm việc thêm mấy tiếng.
20 phút sau, cá trong hộp đã bị dọn sạch sẽ, Lữ Tiểu Vũ ợ hơi một cái, một bên lau miệng, một bên cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Lục Dương...