Trong quán cà phê ven hồ.
Lâm Viện Viện hai tay nâng cằm, không biết đang suy tư điều gì, hai cùi chỏ trống trên bàn, trong mồm còn ngậm một cái ống hút, đồ uống trong ly theo đó mà chảy lên.
Tống Giai bưng một ly cà phê tới, nhìn Lâm Viện Viện, nói ra: "Nhớ trai?"
Sắc mặt Lâm Viện Viện ửng đỏ, nói ra: "Nói bậy, ta không có nhớ trai."
"Không nhớ trai, vậy nhớ nữ nhân?"
Trong giọng nói Tống Giai có vài phần hoài nghi.
Nghĩ đến lời nói của Lục Dương lúc trước, Tống Giai vẫn phải quan sát Lâm Viện Viện, phát hiện khuê mật này của mình, thật giống như đối với nam nhân không chút hứng thú, đây không phải là tín hiệu tốt.
"Ta..."
Ta thích ngươi, mấy chữ này thiếu chút nữa thốt ra, Lâm Viện Viện vẫn may nhịn xuống, giờ phút này, Lâm Viện Viện mới khắc sâu trải nghiệm cảm giác muốn nói mà không được.
Khoảng cách xa nhất ở trên thế giới này, không phải là khoảng cách giữa sống và chết, mà là ở bên cạnh người mình ưu thích, không dám mở miệng thổ lộ.
Chua xót, cô đơn, bi ai.
Một cỗ đau buồn xông lên đầu, Lâm Viện Viện đau lòng không cách nào thở nổi.
Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt, trong nội tâm âm thầm vì mình mà cổ vũ, "Lâm Viện Viện, Lâm Viện Viện, hiện tại đã học kỳ năm ba rồi, nếu như ngươi không dám thổ lộ, thì về sau khẳng định vĩnh viên không còn cơ hội."
Lâm Viện Viện cố gắng lên...!
"Giai Giai tỷ....Ta....Ơ...ngươi đâu rồi?"
Lâm Viện Viện chậm rãi ngẩng đầu, lấy hết dũng khí, muốn nói ra lời trong lòng, nhưng lại phát hiện, Tống Giai đã biến mất không thấy đâu....
Giai Giai tỷ đâu ?
Lâm Viện Viện đứng dậy tìm kiếm khắp nơi.
Sau đó phát hiện, Tống Giai không biết từ lúc nào đã đi ra ngoài, hướng phía ao sen đi đến, nhìn tới phía ao sen, có một nam nhân đang ngồi câu, đây không phải là....
Lục Dương!
Sắc mặt Lâm Viện Viện trở nên rất kém, rất lâu rồi nàng chưa gặp tên gia hỏa chán ghét này.
Nhìn thấy Tống Giai đi tới bên cạnh Lục Dương, Lâm Viện Viện do dự một chút rồi đuổi theo, đối với nàng mà nói, Lục Dương là trở ngại để nàng tới với Giai Giai tỷ.
Bên phía ao sen.
Tống Giai hăng hái đi tới, nhìn thấy Lục Dương nghiêm túc câu cá, nàng kinh ngạc nói: "Trong này có cá sao?"
"Có lẽ có."
Lục Dương nhìn lại, là học tỷ Tống Giai.
Lý Minh Bác nhìn thoáng qua Tống Giai, cũng nhận ra nữ nhân này, học tỷ viện Y Học này trước kia cũng gặp ở nhà hàng Tây.
"Trường học cho câu cá ở đây không?"
Tống Giai hỏi.
"Không rõ lắm, hiện tại không ai quản, có lẽ bây giờ câu vẫn được." Lục Dương cũng không quan tâm, theo đạo lý mà nói, coi như có cấm câu cá, Lục Dương cũng có thể tác động trường học mở lại.
"Giai Giai tỷ, chúng ta về phòng đi."
Lâm Viện Viện đuổi tới.
Thấy Lục Dương đang câu cá, còn lầm bầm một câu: "Câu cá làm gì chứ."
"Lâm Viện Viện, ngươi không hiểu, câu cá có thể tu tâm dưỡng tính, bất quá, ngươi không hiểu cũng là điều bình thường..." Lục Dương cười cười nói ra.
Nhìn phía Lục Dương có hai muội tử đi tới trò chuyện, Siêu ca ngồi đối diện trong lòng ái oan không thôi, dựa vào cái gì a, vì sao hắn cũng câu cá, nhưng chỉ có Lục Dương có mỹ nữ vây quanh.
Lưu Lỗi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng không nhìn nhiều, lực chú ý lại chuyển về chiếc phao, hắn muốn câu được một con cá, để chứng minh, bản thân mình không nhìn lầm, trong cái ao này tuyệt đối có cá.
"Ngươi có ý gì, nói ai tu dưỡng không đủ?"
Lâm Viện Viện phẫn nộ nói ra.
Tống Giai có chút bất đắc dĩ.
Hai người này mà ngồi chung với nhau, nhất định sẽ có cãi nhau.
"Ta cũng không nói, đây là do ngươi tự mình nói đấy." Lục Dương phủ nhận.
"Còn không dám thừa nhận, ao sen căn bản không có cá, ngươi tới đây câu căn bản cũng chỉ làm lãng phí thời gian." Lâm Viện Viện châm chọc nói.
Nhưng mà, cùng lúc đó.
Chiếc phao chìm xuống, mất đi biểu cảm khuôn mặt.
Lục Dương trực tiếp cầm cần lên.
Cần câu chất lượng rất tốt, Lục Dương dùng khí lực thật lớn, mặt nước rào rào một tiếng, một con cá trích lớn màu vang từ dưới nước bay lên, cá trích ở trên không trung dạo một vòng, đùng một tiếng, vừa vặn hôn lên khuôn mặt béo tròn của Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện lui về sau một bước, mở to hai mắt mà nhìn, khó tin nổi.
Lục Dương vội vàng đem dây câu thu vào.
Bên kia, hắt mắt Lâm Viện Viện giống như phát hỏa, nói: "Lục Dương, ngươi ngươi ngươi...Ngươi nhất định là cố ý!"
"Xin lỗi, bạn học Lâm Viện Viện, vừa rồi thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta hướng ngươi xin lỗi lần nữa." Lục Dương đem cá bỏ vào trong thùng nước, con cá trích liền chìm xuống đáy thùng, nhìn bộ dạng đoán chừng khoản nửa cân.
Tống Giai trang thủ lấy ra khăn giấy lau mặt cho Lâm Viện Viện, nhìn nhìn, không có vấn đề gì, nhưng điểm vừa rồi cá đụng vào, cũng hơi đỏ lên một chút, Tống Giai nói ra: "Vừa rồi ngươi nói không có cá, vì vậy con cá này, nhất định muốn báo thù ngươi."
"Rõ ràng là do Lục Dương cố ý."
Lâm Viện Viện nắm tay thành quyền.
Nàng cảm thấy Lục Dương cố ý khi dễ bản thân, nhưng không có chứng cứ.
"Ta chứng minh, vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, Lục Dương cũng không phải không xin lỗi ngươi." Tống Giai ở một bên khuyên can.
Lý Minh Bác thì vội đứng dậy đi qua một bên, hắn không dám tham gia vào cuộc chiến này.
Thời điểm Lục Dương câu cá, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đều thấy được, Siêu ca đau buồn kêu: "Vì saoooo, đến cả câu cá ta cũng không bằng Lục Dương, ông trời không công bằng...Chúng ta rõ ràng câu trước."
"Có lẽ là do vận khí Lục Dương tốt." Lưu Lỗi lắc đầu, tiếp tục câu.
Dù sao bản thân Lâm Viện Viện cũng không bị gì, Lục Dương cũng đã nói xin lỗi, Tống Giai khuyên bảo vài câu, mới đem Lâm Viện Viện dỗ dàng, bất quá, nha đầu này, vừa mới bị cá đánh xong, vẫn không chịu rời đi, tiếp tục ở lại...
Chỉ là thời điểm Lục Dương nhấc cần câu, nàng rõ ràng đã cẩn thận hơn nhiều.
Lục Dương cũng không hề nói chuyện nhiều.
Tiếp tục chuyên tâm đi câu cá.
Đã câu được một con, nói rõ mấy con cá dưới ao đã bị thu hút, hiện tại là thời điểm mấu chốt. Không ngoài dự liệu, rất nhanh, Lục Dương lại câu được con thứ hai...Con này so với con trước còn muốn lớn hơn một chút, những người khác đều chưa câu được con nào, chỉ có Lục Dương đã câu được hai con, mấy sinh viên ở xung quanh ao sen, đều chạy đến bên này xem.
Sau đó mỗi con cá Lục Dương câu lên, đều sẽ truyền đến một hồi thán phục.
Nhìn cả đám nữ sinh đều bỏ hắn mà đi, trong lòng Siêu ca nguội lạnh, ngược lại bên phía Lục Dương, người càng ngày càng nhiều, một hồi đã chật ních người.
Một buổi chiều trôi qua vô cùng nhanh.
Thời điểm trời sắp tối, Lý Minh Bác đếm đếm, ở trong thùng nước đã có mười đầu cá trích lớn, còn có một con cá chép đỏ, con cá chép nặng tầm hai cân, là con cá nặng nhất trong thùng, những con cá trích còn lại thì tầm nửa cân.
Nhưng con cá này, đại đa số đều do Lục Dương câu lên, trong đó Lưu Lỗi cũng đóng góp hai đầu cá trích, về phần Siêu ca, trọn vẹn cả buổi chiều, vậy mà hắn cũng không câu được một con nào, điều này lần nữa khiến hắn nhận phải đả kích rất lớn.
Sau khi kiểm kê xong thu hoạch, ba người cấm lấy cần câu rời đi.
Trước tới siêu thị ở Tây Môn mua gia vị, sau đó một đoàn người đi tới chung cư Hoa Đình.
"Các ngươi đi trước đi, ta về nhà một chuyến, mấy con cá này, ta lấy mấy con."
Sau khi tiến vào cư xá, Lục Dương mở miệng nói ra, câu được nhiều như vậy, Lục Dương chưa quên Liễu Thanh Thanh ở nhà.
"Được, đại đa số đều do ngươi câu được, ngươi muốn lấy mấy con?" Lý Minh Bác lấy gia vị bỏ vào túi áo, chừa ra một cái túi ni lông.
"Lấy hai con cá trích, một con cá chép."
Lục Dương nói ra.
"Vậy thì tốt rồi, còn dư lại tám con , chúng ta mỗi người hai con.."
Siêu ca tuy rằng không câu được con nào, nhưng vẫn chủ động đứng ra phân phối.
"Được, các ngươi trước đi nấu ăn, đợi lát nữa ta tới ăn, Minh Bác nấu ăn được chứ?" Lục Dương đem hai con cá trích với một con cá chép bỏ vào trong túi, nhìn Lý Minh Bác hỏi.
"Không có vấn đề, từ nhỏ ta đã biết nấu ăn rồi."
Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, trong phòng bọn hắn, ngoài trừ Lục Dương ra, thì Lý Minh Bác là người biết nấu ăn còn lại.
"Vậy được, các ngươi đi trước đi."
Bọn Siêu ca đi tới nhà Lý Minh Bác.
Lục Dương cũng không vội về nhà, trước gọi điện cho Lâm Nhị Hổ, đem con cá chép giao cho hắn, bảo hắn mang tới công ty, đưa cho đầu bếp xào cà chua cho Lữ Tiểu Vũ ăn, giám đốc Tiểu Vũ cực khổ như vậy, sao Lục Dương dám quên nàng được.
Tiếp theo Lục Dương mới mang hai con cá trích quay về nhà.