Ngồi lên chiếc xe điện màu đỏ của Lưu Lỗi, Lục Dương cùng Đinh Siêu tới một cửa hàng bán ngư cụ cách trường học khoảng nghìn mét.
Cửa tiệm này cũng không phải loại vỉa hè, quy mô cũng không hề nhỏ, bề ngoài khoảng năm mươi mét, chiêu bài rất lớn, tên là Ngư Cụ Điếu Hữu, trên cửa thủy tinh còn dán một tấm poster Mỹ Nhân Ngưu cầm cần câu, tướng mạo tinh xảo xinh đẹp, nhìn qua không tệ.
Khó trách Siêu ca có thể nhớ kỹ chỗ này!
"Trong này sao?"
Lục Dương dừng xe điện lại.
"Đúng rồi!"
Đinh Siêu từ trên xe bước xuống, hai người cùng đi vào.
Trong tiệm không có người nào, mấy thứ dụng cụ đi câu, cũng không phải mặt hàng dễ bán, có mùa bán đắt có mùa bán ế, thời điểm này, thời tiết còn chưa ấm lắm, vì vậy người đi câu ít, người mua tự nhiên cũng ít.
Ở trong tiệm lựa chọn một hồi.
Lục Dương chọn một chiếc cần bốn mét năm nhập khẩu từ Nhật, nhãn hiệu DAIWA, đây là loại cần câu tiêu chuẩn, bởi vì không có ý định mua lưới bắt cá, vì vậy Lục Dương liền chọn loại này.
Loại này độ cứng khá cao, cá nặng một hai cân vẫn có thể nhẹ nhõm câu được.
Hơn năm trăm tệ một chiếc, so với chất lượng của nó mang lại, thì đã rất tiện nghi.
Siêu ca rất xoắn xuýt, hắn cái gì cũng đều xem không hiểu, hắn nhìn cần câu chằng chịt cũng sớm đã hoa mắt, lâm vào lựa chọn khó khăn, dưới sự đề của Lục Dương, hắn mua cần câu Hán Đình, dài năm mét tư, cùng chỉ hơ một trăm tệ, đối với tân thủ mà nói, hoàn toàn đủ sài.
Lưu Lỗi cũng rất dễ giải quyết, Lục Dương cũng giúp hắn mua một chiếc CLOWAY, giống với Siêu ca cũng dài năm mét tư, giá gần hai trăm, cái giá này phù hợp với giá Lưu Lỗi nói.
Kế tiếp chính là sợi câu.
Tuy rằng Lục Dương lắp cho mình một sợi dây riêng, còn mấy người còn lại thì không cần, bọn hắn chỉ vui đùa một chút, sẽ không thường xuyên đi câu, vì vậy Lục Dương chọn mấy sợi dây câu bình thường, bởi vì lần này đi câu cá trích là chủ yếu, nên mua móc câu số 5.
Trong tiệm cũng bán rất nhiều môi câu, Lục Dương mua một túi bánh, định dụng để dụ cá, để câu cá trích vào mùa này, khẳng đinh phải đầu tư, trong tiệm không có giun, nhưng lại có trùng đỏ, Lục Dương mua hai hộp...
Mang theo trang bị quay về trường học.
Đi tới bên chỗ ao sen.
Từ rất xa, đã thấy được hai người Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi.
Bón hắn đứng sau một người đang câu cá, đang quan sát, trên tay Lý Minh Bác mang theo một cái thùng đỏ thẫm, bên cạnh có không ít sinh viên vây xem, còn có năm sáu nữ sinh.
Nhìn thấy có nữ sinh, Siêu ca vô cùng hưng phấn.
Hắn mang theo cần câu của mình với Lưu Lỗi vội vàng đi tới.
"Mua về rồi?"
Lưu Lỗi nhìn cần câu sau lưng Đinh Siêu.
"Ừ, do Lục Dương chọn đấy...Đây là cái của ngươi..."Đinh Siêu đem cần câu giao cho hắn, sau đó không thể chờ được nữa mà lấy cần câu của mình ra, cột dây lại.
Lưu Lỗi cũng đem cần câu của mình ra, rút ra mấy đoạn, nhìn nhìn, hài lòng nói: "Không tệ, mấy tiền đây?"
"Của ngươi tính tổng lại là hai trăm."
Đinh Siêu nói ra.
"Tí nữa về trả cho."
Tiến nhận lấy cuộn dây, Lưu Lỗi trước đem cần câu thu gọn, sau đó buộc dây câu, nhìn thao tác của hai người, Lục Dương liền biết bọn họ là tay mơ, dây câu cũng không biết cột đúng cách thế nào, Đinh Siêu trực tiếp kéo dài ra, sau đó cột, Lưu Lỗi thì dễ dàng hơn, thu gọn lại rồi cột dây, nhưng lúc đẩy ra có nguy cơ bị rối.
Lục Dương cũng lười nhắc nhở bọn hắn, dù sao tất cả mọi người chỉ vui đùa một chút, Lục Dương cũng không trông chờ bọn hắn câu được bao nhiêu.
Mấy thứ như câu cá.
Kỳ thật cũng rất cần kỹ xảo, dưới tình huống tài nguyên giống nhau, số lượng câu cá giữa dân chuyên với dân nghiệp dư cũng khác nhau rất lớn.
Lục Dương thuần thục đem dây câu mình cột chắc lại, sau đó lại giúp đỡ Siêu ca cột lưỡi câu, Siêu ca mệt mỏi cả buổi, cũng không biết cột thế nào, dù sao từ trước đên nay hắn cũng chưa dùng qua dây gấc lần nào.
"Các ngươi muốn dùng trùng đỏ hay bánh làm mồi?"
Lục Dương hỏi một tiếng.
"Không cần, không cần, Lỗi ca có giun rồi."
Đinh Siêu lắc đầu, thời điểm bọn hắn đi mua đồ câu, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đã đến phía sau căn tin, đào được không ít giun, đều là loại giun dài đấy.
"Ta không biết dùng những thứ kia, vẫn là sài giun đi."
Lưu Lỗi cũng lắc đầu.
"Vậy được, tìm vị trí ngồi câu đi."
Lục Dương nhìn thoáng qua người đang câu cá kia, pháo của hắn thật lâu rồi chưa nhúc nhích, cũng không biết có giống như lời Siêu ca nói không, có rất nhiều cá.
Dạo vòng quanh ao sen quan sát một vòng, Lục Dương tìm một góc nhỏ, góc này phía trước có chỗ trống trải, bốn phía không có sen phủ, vì vậy Lục Dương liền chọn.
Trước đem túi bánh chuẩn bị trước thả một ít xuống nước, sau đó lấy phao ra, lại nhắc nhở mấy người khác không được qua loa, tìm mấy chỗ không có vật cản, dù sao câu cá vào mùa đông cũng không hề dễ.
Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi tìm mãi cũng xong vị trí, bọn hắn ở một bên khác, cách Lục Dương cũng gần.
"Lục ca, ngồi lên cái này đi."
Lý Minh Bác không biết đi qua từ lúc nào, trên tay còn cầm lấy hai tờ giấy quảng cáo.
Hắn đem một cái trong đó đặt ở phía sau lưng Lục Dương, lại đem cái khác trải lên chỗ mình, ngồi xuống, đặt thùng đỏ ở bên cạnh.
Ví trí này của bọn hắn, chính là phía sau của quán cà phê.
"Ngươi sao lại để thùng ở đây?"
Lục Dương từ trong túi lấy ra một chiếc bút chì, đang tô tô vẽ vẽ cho chiếc phao.
Bên phía Siêu ca cùng Lưu Lỗi đã móc xong mồi câu, thả cần xuống ao, bởi vì ao sen tự nhiên có thêm mấy người trẻ tuổi, nên sinh viên vây xem càng nhiều, bên phía Lục Dương, mấy sinh viên ngồi uống cà phê cũng mang cà phê tới sau lưng hắn nhìn xem.
"Ta cảm thấy bọn hắn không có khả năng đụng đến thùng..."
Lý Minh Bác nhìn thùng nước màu đỏ nói ra.
"Ách...Được rồi." Lục Dương cười cười: "Minh Bác, ngươi bây giờ càng ngày càng thông minh, bất quá, những lời này cũng không thể nói trước mặt Siêu ca nghe được, sẽ khiến hắn thương tâm a..."
"Không sao, không sao, Siêu ca vẫn chưa biết." Lý Minh Bác cũng cười.
Tu sửa vài cái, rốt cuộc cũng làm xong phao câu, Lục Dương thử thử, phao chìm nửa dưới nước, bên trên lộ ra mặt cười, Lục Dương lại cầm túi bánh ra, thả xuống chỗ phao, mãi cho đến khi gần hết mới thôi.
Lục Dương cũng không rảnh rỗi đến nỗi mà đi vẽ biểu cảm cho chiếc phao, đây là một thủ thuật khi đi câu, khi chiếc phao chìm xuống nước mất đị mặt cười, liền có thể nhận ra có cá cắn câu, không như Siêu ca cùng Lưu Lỗi, trực tiếp thả phao xuống nước, thời điểm cá bắt đầu cắn mồi, có đôi khi cá ăn hết mồi cũng không biết...
"Lục Ca, ngươi vẽ mặt cười lên phao lằm gì?"
Lý Minh Bác nhìn Lục Dương tô tô vẽ vẽ, còn không ngừng thả bánh xuống nước, nhịn không được liền hỏi.
"Đây là phương thức Điều Mồi, câu cá có rất nhiều kỹ thuật, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi."
Lục Dương nhấc cần câu lên, bắt đầu móc mồi vào.
Lý Minh Bác kính nể nói: "Lục ca, ngươi biết thật nhiều."
"Hặc hặc, ngươi rất hiếu học."
Lục Dương cười cười, ánh mắt nhìn xuống mặt nước.
Trong nghề có câu nói rất hay, học xong Điều Mồi liền biết thành cao thủ, tuy rằng đây chỉ là đùi vua, nhưng nếu như ngay cả Điều Mồi cũng không học được, thì thật sự không thể coi là một nhà câu cá hợp cách.
Lưu Lỗi cùng Siêu ca đã thả cần được một hồi, phao vẫn phập phồng trên mặt nước, không như Lục Dương, phao chỉ còn một chút, thời điểm không có động tĩnh, bọn hắn cũng thỉnh thoảng nhìn qua bên phía Lục Dương.
"Lục Dương đang làm gì vậy, gọt gọt vẽ vẽ cả buổi."
Đinh Siêu hỏi.
Lưu Lỗi lắc đầu: "Không biết, có lẽ là kỹ xảo gì đó."
"Dừng, câu cá có kỹ xảo gì, nhìn đây, trong ba người chúng ta, khẳng định ta là ngươi cầu nhiều cá nhất..." Siêu ca tràn đầy hào hứng, đặc biệt nhìn thấy hai muội tử dừng lại sau lưng, còn tăng lớn thanh âm.
Sau đó hai muội tử kia, đi đến sau lưng Lưu Lỗi.
Lưu Lỗi khinh thường nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi?"
"Ta sẽ dùng sự thật để chứng minh, xem đi, cá đến..."
Phao của Siêu ca bỗng nhúc nhích, hắn hưng phấn hô một tiếng, vội vàng nhấc lên, nhưng không thấy cá đâu, ngược lại con giun đã bị ăn mất một nửa, Siêu ca kêu rên, nói ra: "Ài, cá chạy mất rồi."
"Khởi đầu tốt đấy."
Lưu Lỗi cười lạnh một tiếng.