Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 841: Ao Sen (2)




"Vậy được, về sau ta mở quán cơm, ngươi đến ủng hộ nhiều một chút." Lục Dương cũng cười nói.

"Được."

Ăn cơm xong, đã đến sáu giờ tối, bởi vì tối nay La Phương còn ngủ lại chỗ này, Lục Dương thương lượng với Quan Nguyệt một chút, quyết định rời đi.

...

...

Mười hai giờ trưa ngày hôm sau.

Lục Dương trở lại phòng 504, sau khi khai giảng, mấy bạn cùng phòng đều lần lượt trở về, hơn một tháng không gặp, Lục Dương cũng về ký túc xá tụ họp một cái.

Vừa mới vào ký túc xá, Lục Dương liền nhìn thấy trên ghế Đinh Siêu để một cái châu, bên trong là một con cá chép màu đỏ đang lắc lư cái đuôi, bộ dạng khoảng chừng nửa cân.

"Siêu ca, con cá này là sao?"

Lục Dương nhìn con cá chép có chút kinh ngạc, thứ này khẳng định không thể nào là mua được.

"Bên ao sen trường hoc, con cá này bị mắc lại, Lỗi ca tay không bắt đấy!" Đinh Siêu lấy tay chọc chọc vào cái ót cá chép, cá chép quẩy đuôi, dạo vòng quanh chậu một vòng.

"Lỗi ca hay nha, cá lớn như vậy, cũng có thể bắt được."

Lục Dương chậc chậc hai tiếng.

Hăn không nghĩ tới, Lưu Lỗi ngoài thân thể khỏe mạnh này ra còn có bản lĩnh lớn như vậy.

Lưu Lỗi từ ban công tiến vào, nghe được Lục Dương nói, cười nói: "Cái này tính là gì, ta khi còn bé ở trong nhà, có thứ gì mà đã không từng nắm qua? Lươn cá chạch đều bị ta nắm thành bữa sáng, kể cả rắn cũng không chạy nổi."

"Lươn cá chạch ta cũng không sợ cầm, nhưng mà rắn, nhìn qua có chút nguy hiểm a..." Bên trong ngũ độc, cái gì mà Ngô Công, Hạt Tử, Thiềm Thử, Thạch Sùng, Lục Dương còn không sợ, duy chỉ có rắn là hắn sợ, ngay cả rắn nước không có độc, hắn cũng phải tránh rất xa, đối với Lục Dương mà nói, người nào dám chơi với rắn, đều là mãnh nhân...

Nhớ kỹ khi còn bé, Lục Dương đi tìm cỏ gà để chơi đập gà, loại cỏ này càng già đầu gà cang to, vì để tìm được mấy cọng cỏ to, Lục Dương phải đi vào sâu bãi cỏ tìm toài, lúc ấy hắn ở trong bãi cỏ tìm thứ này, nhưng vừa ven ra một đám bụi, liền nhìn thấy một con rắn xếp thành một đoàn nằm trong đó, tay thiếu chút nữa đã sờ lên, hắn sợ tới mức hai chân nhũn ra, trở về nhà phát sốt vài ngày.

Bà ngoại nói hồn của hắn bị dọa chạy, phải tìm bà đồng lên gọi hồn về, qua mấy ngày liền đỡ hơn.

Chuyện này đã để lại trong lòng Lục Dương nỗi ám ảnh, thế cho nên bây giờ hắn nhìn thấy rắn đều có chút hốt hoảng.

"Ta cũng sợ rắn."

Lý Minh Bác phụ họa một câu.

Hắn nói ra: "Khi còn bé, nhà của ta được xây bằng đất, có lúc trời tối, ta lúc đang ngủ, có một con rắn từ trên xà nhà rớt xuống, vừa vặn rơi vào chăn của ta, ta thiếu chút nữa bị nó hù cho đột quỵ."

Được rồi, trải nhiệm này của hắn cũng không tốt hơn mình...

Nhà đất ở nông thôn khẳng định không thiếu mấy con rắn này, loại rắn này không có độc tính, còn ăn chuột, nhưng hình thể không nhỏ, tính dọa người vô cùng cao...

Siêu ca rất bình tĩnh ,tỏ vẻ mình không sợ rắn, bởi vì hắn từ nhỏ lớn lên, chỉ thấy rắn ở trên TV, Lục Dương thập phần hoài nghi, nếu như hiện tại có con rắn ném cho Siêu ca, hắn có thể trực tiếp sợ tới mức đái ra quần hay không.

"Ao sen ở trường có rất nhiều cá sao?"

"Ừ."

Đinh Siêu gật đầu.

"Không biết từ đâu chui ra, có rất nhiều, còn có cả cá trích, hôm nay thời điểm ta cùng Lưu Lỗi đi ngang qua, còn phát hiện có người câu cá, người nọ dùng giun làm mồi, câu được bảy tám con, đều là con to, cá trích đều nặng hơn nửa cân, màu sắc vàng óng...."

Nói xong.

Đinh Siêu còn hưng phấn nói.

"Lục ca, chiều hôm nay vừa vặn chúng ta không có lớp, nếu không đi qua thử một chút, ngươi với Minh Bác đều có phòng ở, chúng ta câu nhiều ca một chút, sau đó tới nhà các ngươi hầm cách thủy ăn..."

"Hả?" Lục Dương nhìn nhìn Lưu Lỗi.

"Ta cảm thấy có thể thử một lần."

Lưu Lỗi cũng rất có hứng thú.

Dù sao ở trường học, cũng không có gì hay để chơi, có thể tìm một chỗ câu cá cũng không tồi.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Cá chép mùa này, đại khái cũng không ăn ngon lắm, cá trích thì được, nếu ao sen các ngươi nói có cá lớn như vậy, ta cảm thấy có thể thử một lần."

Ao sen ở trường không biết đã qua bao nhiêu năm chưa thay nước, nếu có cá trích mà nói, thì nhất định là loại cá lớn, hơn nữa còn là loại hoang dã...

Nếu có thể câu được một chút, để mẹ hầm cách thủy, bồi bổ thân thể Liễu Thanh Thanh, dù sao, ở thành thị như Lục Thành, loại cá trích hoang dã rất hiếm gặp.

Nước trong Ao Sen vẫn rất trong, không bị ô nhiễm, có lẽ cá vẫn ăn được.

"Vậy cần câu thì sao?"

Lưu Lỗi nói ra.

"Đi mua, tìm một cửa hàng ngư cụ nào mua được." Lục Dương nói.

"Ta biết rõ một cửa hàng bán ngư cụ." Đinh Siêu có chút kích động nói, hắn cũng bắt đầu tưởng tượng, thời điểm bản thân câu cá, một đám muội tử xinh đẹp đứng ở phía sau, nhìn hắn câu cá, các nàng giống như những muội tử ở trong Anime, hướng mình cổ vũ, Siêu ca I love you, Siêu ca đẹp trai quá...

Lục Dương cùng Lưu Lỗi nhìn thoáng qua Siêu ca, biết rõ gia hỏa này lại lên cơn động kinh rồi, vì vậy lười để ý tới hắn, Lưu Lỗi nhìn Lý Minh Bác hỏi: "Minh Bác, ngươi thì sao?"

Lý Minh Bác suy nghĩ một chút, nói ra: "Ta coi như thôi, mua cần câu một năm chưa chắc đã sử dụng được một lần, lãng phí, ta giúp các ngươi xách cá..."

Dù sao vẫn còn mắc nợ tiền mua nhà, Lý Minh Bác bây giờ tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng nấy.

Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mắc nợ ngân hàng quá lâu, mang nợ quá khổ, ai cũng không biết, ở giữa sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có thể hay không mắc bệnh, phá sản,....

Tóm lại rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, Lý Minh Bác nghĩ đến nên bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ, tích lũy nhiều tiền một chút. Về sau vạn nhất xảy ra tình huống gì, cũng có thời gian để chuẩn bị.

"Được, Minh Bác giúp đỡ xách cá, mà nhà bên kia đã mở văn chưa?"

Lục Dương đã hỏi.

Lý Minh Bác nói ra: "Đã mở văn gas rồi, bếp ga cũng đã mua xong, chỉ là đồ gia vị đoán chừng phải mua một ít, ở bên kia chỉ có dầu, muối cùng tương cà.''

"Vậy được, tí nữa về mua thêm chút gia vị, ngươi phụ trách xách cá nấu ăn, bất quá, bây giờ nói những thứ này hơi nhiều lời, vạn nhất chúng ta không câu được con cá nào sao?"

Lục Dương lắc đầu.

Lời nói Siêu ca, không thể tin hoàn toàn, quỷ mới biết hắn khoa trương to đến đâu.

Bất quá, Lục Dương đối với trình độ câu của mình rất tự tin, chỉ cần trong ao có cá, đối với hắn mà nói, câu được ba năm con không có vấn đề, lưu lại cho Liễu Thanh Thanh hai con ăn bồi bổ, còn những con khác mang đến nhà Lý Minh Bác nấu.

"Chúng ta đi mua cần cầu luôn?"

Đinh Siêu hỏi.

"Mua đi, bất quá, xe điện chỉ có thể chở hai người, nếu không như vậy, Lục Dương đi cùng Siêu ca, thuận tiện mua cho ta một bộ giá khoản hai trăm tệ là được, về ta đưa tiền lại."

Lưu Lỗi ném chìa khóa xe điện ra.

"Vậy được, chúng ta đi trước, ngươi cùng Lý Minh Bác tới ao sen ngồi chờ, mà nhớ mang theo thùng."

Lục Dương nhận lấy chìa khóa.

Thân làm một đại lão câu cá, mấy thứ như cần câu này, đương nhiên phải đích thân mình chọn lựa.