Tin nhắn mà Vương Khánh Huy gửi tới là một tin nhắn cầu cứu.
Bên trong nói kỹ càng những chuyển xảy ra khi hắn xuất ngoại, cùng cuộc sống bi tham của hắn, hy vọng Lục Dương có thể giúp đỡ hắn một chút, hướng lên chính quyền phản ánh chuyện này, đem hắn cứu ra, hắn tình nguyện trở về ngồi tù.
Có thể sẽ biết Lục Dương sẽ không vô duyên vô cơ giúp hắn, Vương Khanh Huy không chỉ có thành khẩn vô cùng xin lỗi, còn nói cùng dạng với hắn có hơn một trăm người bị lừa, bọn họ rất nhiều người đều là vô tội, hy vọng Lục Dương cho bọn họ một con đường sống, giúp một việc.
Không biết Vương Khánh Huy làm sao.
Trong thư còn kèm theo định vị, là vị trí của trang viên.
Hết thảy nhin qua đều không có vấn đề gì.
Lục Dương nhíu nhíu mày.
Kiếp trước thời điểm coi Tiktok, hắn cũng xem qua không ít thứ gọi là tiểu bá vương Myanmar, nhưng không nghĩ tới tình huống bên kia là thế này.... Vương Khánh Huy có phải lừa gạt hắn hay không? Lục Dương cũng không có cân nhắc, đổi vị suy nghĩ, Vương Khánh Huy rõ ràng không cần phải làm như vậy, hắn hiện tại giống như đã đi đến bước đường cùng, chỉ có thể hướng bản thân cầu xin giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian này, có lẽ gia hỏa này rất thảm đi.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương liền tìm người có tay nghề để hỏi.
Sau khi tìm được số điện thoại, Lục Dương gọi qua: "Thư ký Trương, tôi muốn hướng ngài phản ánh một sự tình, đúng rồi...tôi nhận được một phong thư cầu xin giúp đỡ, không biết là thật hay giả...để tôi gửi qua cho ngài xem..."
Những thứ này không cần bản thân Lục Dương đi nghiệm chứng.
Lấy ảnh hưởng của CCilicili bây giờ, hắn chỉ cần truyền lời, phía trên tự nhiên sẽ cử người đi điều tra, bởi vì Vương Khánh Huy nói rất kỹ càng, ví dụ như ở bên phía Vân Châu, đối phương cho người nhập cư trái phép thế nào, còn có vị trí cứ điểm của đối phương, cùng với quá trình lừa gạt, nếu quả thật muốn điều tra, thì rất dễ dàng nghiệm chứng....
Lục Dương làm như vậy, cũng không liên quan đến Vương Khánh Huy, hắn đã phạm tội, coi như trở về cũng phải ngồi mười năm tù, hơn nữa, Vương Khánh Huy cũng nói rồi, hiện tại hắn đã phế một chân, đối với Lục Dương mà nói, gia hỏa này cũng không phải nhân vật quan trọng, chủ yếu là do Vương Khánh Huy nói có hơn một trăm đồng bào cũng bị lừa đảo, nếu như không cứu bọn họ ra, có lẽ đời này của họ tàn rồi.
Hơn một trăm người, đây chính là hơn trăm gia đình.
Huống gì.
Bọn hắn ở bên kia bị ép làm lừa đảo, nếu như không cón người quản, tương lai không biết còn bao nhiêu người bị lừa, Lục Dương còn nhớ rõ cặp vợ chồng ở dưới quê kia, thê tử ở nhà lên mạng chỉ muốn tìm cách kiếm tiền, kết quả bị lừa toàn bộ số tiền tích góp, trượng phu ở công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nữ nhân thì trong lòng áy náy, cũng uống độc dược...Cuối cùng chỉ để lại một đứa nhỏ vô tội.
Theo sự phát triển của mạng internet, thì lừa đảo trên mạng xuất hiện càng ngày càng nhiều, không biết bao nhiêu gia đình sẽ gặp phải loại chuyện này.
...
Gần một tiếng sau.
Quan Nguyệt cùng La Phương mua đồ từ bên ngoài trở về.
Hai người mua không ít đồ vật, trên tay đều mang theo bao lớn bao nhỏ.
Có rau quả, có hoa quả, còn có một túi gạo nhỏ...
Lục Dương đứng dậy đi ra ngoài, đem bao gạo trên tay Quan Nguyệt nhận lấy, mặc dù chỉ là một túi gạo 5kg, nhưng mang từ chợ về đây vẫn còn rất mệt, hắn nói ra: "Trong nhà không phải còn gạo sao? Sao lại mua gạo nữa?"
"Gạo trong nhà để quá lâu, không biết còn ăn được nữa hay không, em thây siêu thị khuyến mãi, nên mua về một túi, cũng không nặng lắm..."
Quan Nguyệt đưa tay lên quần chà chà, mới vừa rồi xiết hơi đâu một chút, đi vào phòng bếp, nàng mới để túi đồ xuống đất.
Lục Dương mở ra túi gạo cũ nhìn nhìn, gạo có chút chấm đen, còn có một mùi nấm mốc, cũng không phải là không thể ăn, chỉ là mùi vị sẽ kém đi một chút, Quan Nguyệt rất ít khi tới nơi này nấu cơm, vì vậy túi gạo này để đây đã lâu rồi.
"Vậy được, chúng ta dùng túi mới đi, hiện tại nấu cơm sao?"
Lục Dương dùng dao, đem túi gạo vừa mua về cắt ra một lỗ hổng.
Quan Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, nói ra: "Nấu cơm đi, để em tới giúp."
"Được rồi, để anh."
Lục Dương không cho Quan Nguyệt động thủ, chủ yếu là hắn không muốn ăn cơm nửa chín nửa sống, Quan Nguyệt rất ít khi nấu cơm, đoán chừng còn không biết nên để bao nhiêu nước.
"Anh đừng có mà coi thường em, em cũng biết nấu cơm."
Quan Nguyệt cảm giác mình bị Lục Dương xem thường.
"Vậy em vo gạo đi, anh nhường."
Bỏ vào nồi cơm điện một chút gạo, Lục Dương đưa cho Quan Nguyệt, đưa nàng qua vo gạo, coi như làm nàng có cảm giác tham dự.
"Để ta nhặt rau."
La Phương cũng không có nhàn rỗi, ngồi chổm hổm trên mặt đất, mở ra túi đồ ăn, đem đồ ăn từng món dọn ra, lại hỏi: "Chiều này chúng ta ăn cái gì?"
Lục Dương nhìn đồ ăn trên mặt đất, nói ra:" Món gì ta cũng làm được, phải xem các ngươi muốn ăn gì?"
"Súp lơ được không?"
La Phương cầm lấy một quả sup lơ hỏi.
"Được, để ta nấu một nồi súp lơ."
Lục Dương nói ra.
Hắn nhìn thịt ba chỉ mà Quan Nguyệt cùng La Phương mua.
Súp lơ kết hợp với thịt ba chỉ, chỉ cần làm tốt, mùi vị sẽ rất ngon.
"Em ăn rau cần."
Quan Nguyệt đang vo gạo cũng trả về một câu.
"Được, lại thêm món rau cần." Lục Dương đem rau cần lấy ra, thuận tay đem lá phía trên tách lựa.
Hai thí sinh đã gọi xong đồ ăn, nhưng thứ còn lại để Lục Dương làm việc, Lục Dương lựa chọn hai quả cà chua, chuẩn bị làm một món canh chua trứng gà, sau đó cầm lấy ớt xanh, ý định xào với thịt, còn có một gối thịt gà dư ra, tính làm gà cay xé ớt, hai món này ăn với cơm khá ngon, chủ yếu phù hợp với khẩu vị của Lục Dương.
Ba người bốn món ăn một chén canh.
Vì để tránh lãng phí, Lục Dương chỉ làm như vậy.
Quan Nguyệt đem cơm vò sạch sau bỏ vào nồi, Lục Dương thì lấy ra đổ chút nước, sau đó lại bỏ vào lại, ấn xuống nút nồi, sau đó cầm lấy hoa quả rửa sạch, bỏ lên thớt bắt đầu làm.
Thấy Lục Dương thuần thục đem ớt xanh thái mỏng, La Phương lúc này mới xác định, Lục Dương thật sự biết nấu ăn, nhìn thủ pháp chuyên nghiệp như vậy, giống như là đầu bếp từ trong tiệm cơm.
Vài món ăn rất nhanh đã làm xong.
Cơm bên kia vừa vặn cũng chín.
Sau khi đồ ăn dọn lên bàn, La Phương nếm thử một miếng súp lơ mình thích, kinh ngạc nói: "Lục Dương, không ngờ ngươi lại làm đồ ăn ngon như vậy, so với tiệm cơm còn ngon hơn."
"Ta đã nói rồi, Lục Dương nấu ăn hơi bị ngon."
Quan Nguyệt trước chan cho mình một muỗng canh, sau đó tán dương.
"Ta đồng ý."
La Phương gật đầu.
Nhìn cả bàn đồ ăn, La Phương đối với Lục Dương triệt để thanh đổi cách nhìn, trong đám bạn học thời cấp ba, chỉ có Lục Dương thành thục chững chạc nhất, còn có thể kiếm tiền làm đồ ăn, khuê mật của mình coi như nhặt được bảo bối rồi.
"Không có khoa trương như vậy đâu." Lục Dương cười cười, ăn một món ăn, nói ra: "Ta chỉ học nấu ăn trong nhà một chút, vì vậy mùi vị cũng bình thường, mùi vị giống như ở trong nhà."
"Vậy cũng đã rất lợi hại, ngươi nếu mở quán cơm, khẳng định sinh ý sẽ rất hot." La Phương bội phục.