"Lục ca, ta tìm ngươi có chút việc, ngươi làm ơn nhận điện thoại được không? Không được, liền lên QQ nhìn thư rác, ta có gửi thư tới..."
Đây là nội dung tin nhắn.
Kí tên vậy mà là Vương Khánh Huy.
Lục Dương sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới, gia hỏa này vẫn dám tìm mình, Vương Khánh Huy không phải chạy đến nước ngoài rồi sao? Hắn chẳng lẽ tưởng chạy đến nước ngoài là không cần sợ mình nữa?
"Có người gửi tin nhắn cho anh à?"
Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nhìn.
"Không có, là một tin nhắn rác."
Lục Dương cất di động vào lại túi.
Hắn nhớ kỹ mấy ngày hôm nay có mấy cái số máy lạ gọi tới, bất quá, bởi vì không có tên, nên Lục Dương không nhận...Không nghĩ tới, lại là Vương Khánh Huy, hắn muốn làm gì đây?
Tuy nhiên.
Vấn đề này, cũng không cần phải nói cho Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt hồ nghi nhìn thoáng qua Lục Dương, không phát hiện ra điều gì, nàng đem phần thịt kho tàu của mình đổ lên cơm Lục Dương, nói ra: "Thịt kho tàu của em nhiều lắm, anh ăn một chút đi."
"Được."
Thịt kho tàu có không ít.
Không phụ lòng mức giá hai mươi tệ.
Nước thịt kho tàu chộn với cơm, ăn vào rất không tệ....
Đại khái nửa tiếng sau, ba người đều ăn no, trên bàn cơm đồ ăn cũng được dọn sạch sẽ, một chút đồ thừa cũng không có, chủ yếu là do Quan Nguyệt cùng La Phương đều chưa ăn trưa, vốn bụng đang rất đói, vì vậy ăn nhiều hơn, chứ đổi lại ngày bình thường ,nhất định vẫn còn thừa.
Sau khi ăn xong, ba người dọn chén đĩa, sau đó rời khỏi nhà hàng.
"Đi cư xá?"
Ra cửa, đối mặt với cơn gió lạnh, Lục Dương hỏi.
Tuy rằng đã qua mười lăm, thời tiết nóng lên không ít, nhưng cũng không thích hợp ở bên ngoài đi chơi, sân trường vắng vẻ không bóng người, còn có bóng đen nhãn hiệu La Phương, cũng không có gì hay mà đi dạo.
"Được."
Quan Nguyệt kéo tay La Phương, nói với nàng: "Phương Phương, đi thôi, ngươi không phải muốn xem nhà của ta sao? Chúng ta hiện tại đi qua."
Ba người chậm rãi tản bộ đi đến cổng trường.
Lục Dương lần nữa lái xe, mang theo ba người đến cư xá Kiến Nghiệp.
Bên ngoài biệt thự số 15.
Xe chậm rãi giảm tốc độ.
Tiến vào cư xá, LA Phương nhìn biệt thự hai bên, trong lòng không khỏi hâm mộ, thời điểm về quê, nàng cùng Quan Nguyệt ở trên xe nói về chuyện đi học, Quan Nguyệt có nói cho nàng biết, Lục Dương có mua một căn phòng tặng cho nàng.
La Phương cũng không bất ngờ lắm, tưởng chỉ là một căn hộ bình thường, không nghĩ tới Lục Dương lại mua một căn biệt thự.
Căn này bao nhiêu tiền?
Tuy rằng không biết gia, nhưng trong lòng La Phương hiểu rất rõ, giá trị khẳng định rất xa xỉ.
Một người bình thường ở trong gia đình bình thường, bản thân lại không có năng lực đặc thù, La Phương cảm thấy, cả đời mình làm cũng không mua nổi phòng ở đây.
Nhìn nhìn Lục Dương, La Phương khẽ cắn môi dưới, trong lòng âm thầm ảo não. Vì sao thời điểm cấp ba không nhìn ra Lục Dương có năng lực như vậy, lúc ấy nàng còn cảm thấy, Lục Dương không xứng với Quan Nguyệt....hiện tại xem ra, là ánh mắt của mình kém.
"Đến rồi."
Xe hừng hẳn lại, Quan Nguyệt xuống xe, kéo La Phương từ phía sau xuống.
Sau khi bước xuống xe, liền có thể nhìn trực quan căn biệt thự này rồi, căn biệt thự này rất lớn, còn có sân rộng rãi, mấu chốt nhất là, đằng sau còn có một rừng trúc.
Ở chỗ này, ẩn cư bên trong phố xá sầm uất, chính là mộng tưởng của rất nhiều người.
La Phương cũng có ước mơ như vậy.
Chỉ qua.
Đó chỉ là mộng tưởng mà thôi.
"Rừng trúc đằng sau, cũng là của các ngươi sao?"
La Phương hỏi.
Quan Nguyệt lắc đầu: "Không hoàn toàn, phía bên kia gần sân nhỏ tính là của chúng ta, còn phần sau là của công cộng."
"Vậy cũng rất tốt."
La Phương gật đầu.
"Đi, vào đi."
Quan Nguyệt quét thẻ, mở cửa cổng nhỏ.
Trong sân, gieo trông một ít loại hoa cỏ, bất quá, đại đa số mùa này đều đã héo trụi lủi, chỉ còn lại mấy cái cây xanh trưởng thành còn lá màu xanh, cùng rừng trúc một chỗ, làm cho nơi này thêm vài phần lục ý.
Tiến vào sân nhỏ, Quan Nguyệt tranh thủ tới trước mở cửa cửa chính, đem cửa chính mở ra.
Trong nhà lắp đặt thiết bị rất xa hoa.
Sau khi vào cửa, La Phương có chút lo lắng, nàng cảm giác chỗ này giống nhà ở của mấy phú hào ở trên TV, đập vào trong mắt đều là khí tức xa hoa.
"Có cần đổi giày không?"
La Phương nhìn xung quanh một chút.
"Không cần đâu, ta rất lâu rồi cũng chưa dọn dẹp, trước kia Chủ Nhật hàng tuần, ta sẽ tới đây quét dọn một lần."
Quan Nguyệt lắc đầu.
Một tháng không có ai, trên bàn cũng không có chút bụi nào, Quan Nguyệt đem cửa sổ đều mở ra, gió bên ngoài liền tràn vào.
"Phương PHương, tối nay ngươi muốn ăn gì?"
Quan Nguyệt mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong, bên trong không có gì cả.
Nàng còn nói thêm.
"Ngươi muốn ăn gì, chờ tí nữa ta ra ngoài mua."
"Ăn gì cũng được."
La Phương cũng nhìn nhìn phòng bếp.
Quan Nguyệt nói ra: "Ta chỉ biết làm mì ăn liền, còn có trứng xào cà chua, muốn ăn những thứ khác, trừ khi chúng ta mua thức ăn, bảo Lục Dương xuống bếp làm..."
Nói xong, Quan Nguyệt nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Lục Dương, ngươi còn biết làm cơm sao?" La Phương có chút kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới.
Lục Dương không chỉ biết kiếm tiền, còn biết làm cơm.
Ba của nàng làm lão sư, tiền lương mỗi tháng cũng không cao lắm, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không vào bếp nấu ăn, cho dù là lúc ở nhà cũng vậy, giống như...
Loại nam nhân vừa biết kiếm tiền, vừa biết nấu ăn, thật sự quá ít.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, Lục Dương không chỉ biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon."
Quan Nguyệt không tiết lời tán thưởng.
Lục Dương cười cười, nói ra: ''Được a, đợi lát nữa ta đi mua ít đồ ăn, buổi tối chúng ta nấu cơm, tùy tiện ăn một chút, đúng rồi Quan Quan, em từ lúc nào biết làm trứng xào cà chua vậy?"
Lục Dương vừa rồi cũng nghe Quan Nguyệt nói.
Ánh mắt Quan Nguyệt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói: "Nghỉ ở nhà học đó."
"Không tệ, không tệ, thế anh muốn hỏi một chút, trước xào cà chua, hay xào trứng trước?" Lục Dương trêu ghẹo nói.
Quan Nguyệt không cần suy nghĩ, nói thẳng: "Trước xào cà chua, rồi bỏ trứng vào."
"Ách, được rồi, em thích làm kiểu đấy cũng được." Lục Dương vốn có ý định, đợi tí nữa mua vài quả cà chua, buổi tối nếm thử tay nghề, hiện tại thì không cần nhắc đến nữa, cũng không cần đang ăn sướng lại muốn khổ.
Trước xào cà chua, vậy trứng gà còn có thể thành hình được sao?
"Sao vậy, em nói không đúng à?"
"Đúng đúng, con đường nào cũng dẫn dến thành công, làm đồ ăn cũng như thế."
"Ý tứ của anh là, em nói không đúng."
"Ách...Không phải, chỉ là người bình thường sẽ làm trứng trước."
"Thế ý anh là em không phải người bình thường."
....
Dùng năm phút, Lục Dương mới giải thích xong cho Quan Nguyệt, vấn đề nên xào trứng trước hay cà chua trước, Quan Nguyệt lúc này mới biết, cách làm của mình sai rồi.
Bởi vì tối nay La Phương ở lại nơi này.
Quan Nguyệt liền thu dọn một căn phòng ngủ.
Sau đó liền gọi La Phương cùng đi mua đồ ăn, Lục Dương ngại mệt mỏi, nên không đi theo...Phụ cận cư xá có chợ bán đồ ăn, nhưng cư xá quá rộng, đi bộ qua thì rất xa, hơn nửa khoảng cách cũng gần không đáng để lái xe đi.
Xe của Quan Nguyệt đã bị nhốt ở nhà lão Quan, Lục Dương nghĩ đến, có nên mua cho nàng một chiếc xe điện hay không, lần trước không mua xe điện, bởi vì trong trường không có chỗ sạc, hiện ở đây gara trống không, căn bản không cần lo vấn đề sạc.
Chuyện này tạm thời không nhắc đến.
Hay là trước xem tên Vương Khánh Huy này muốn chơi trò gì.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, đọc lại tin nhắn vừa rồi.
Sau đó vào phòng ngủ chính ở trên lầu, bật lên Laptop.
Mở ra QQ, leo lên hòm thư rác, quả nhiên nhận được một tin nhắn.
Lục Dương tiện tay ấn mở ra.
Sau khi đọc xong nội dung, Lục Dương liền nhíu mày lại.