Lục Dương gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
Cũng đứng dậy đi tới phòng bếp.
"Mẹ, thịt hầm cách thủy xong chưa?"
Tiến vào phòng bếp, Lục Dương tìm được nơi mùi thơm phát ra, trên bếp gas đang có một cái hũ hầm cách thủy.
"Ngươi nếm thử một chút không phải sẽ biết."
Tiền Vân cầm chiếc đũa đưa cho Lục Dương.
Lục Dương nhận lấy, cầm khăn cẩn thận mở ra nắp hũ, từ bên trong kẹp lấy một miếng thịt dê nếm thử, thịt dê béo mà không ngậy, mùi vị coi như cũng được..Nếu như đợi thêm lúc nữa, bỏ thêm vào ít cọng rau non cùng cà rốt, thì mùi vị càng thêm ngon hơn...
Bất quá hầm cách thủy bằng lò gà, mùi vị so với hầm bằng củi thì hơi thiếu chút cảm giác gì đó, đương nhiên, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, cũng không thể dùng lò than ở trong phòng được, hơn nữa than tổ ông cũng không phải là dễ mua.
Lục Dương cũng không quá thấp vọng, ít nhất mùi vi so với dùng nồi áp suất nấu thì ngon hơn nhiều, hắn vẫn có thể tiếp nhận.
"Thế nào?"
Tiền Vân hỏi.
"Mùi vị quen thuộc."
Lục Dương đem chiếc đũa đặt trên bếp ga, còn nói thêm: "Mẹ, nhà chúng ta chỉ có ba người, nên trưa nay ăn cơm đoàn viên đi, ở thành thị, rất nhiều người đều ăn cơm tất niên vào buổi trưa đấy, chúng ta đổi lịch đi mẹ."
"Cơm tất niên nào có ai ăn vào giữa trưa." Tiền Vân trực tiếp phản đối, tuy rằng tiến vào nội thành, nhưng có chút truyền thống Tiền Vân vẫn còn rất bảo thủ, nhưng năm qua đều ăn bữa cơm tất niên vào buổi tối, năm nay tuy rằng Lục Vĩ không có ở đây, nhưng nàng cũng không dễ dàng thay đổi.
"Đồ ăn đều ngon rồi."
Lục Dương nhìn nồi thịt dê đang bốc hơi ra.
Tiền Vân vẫn như trước lắc đầu: "Ta cũng không chỉ nấu món này, thịt gà còn chưa mềm, cá còn chưa nấu, không thể chỉ để ý vào một món, mặc kệ những món khác được, hơn nữa, ta đã nói với Tần Lam rồi, buổi tối nói nàng cùng Đậu Đậu một chỗ tới đây, ngươi nếu thèm ăn, có thể giữa trưa ăn trước một chút thịt dê...Ngươi gấy gáp như vậy, có phải buổi tối có chuyện gì hay không?"
Nói xong, Tiền Vân giống như ý thức được chuyện gì, bà nhìn lấy nhi tử, nhìn kỹ nói.
"Không có...Không có gì? Tối ăn thì tối ăn."
Dưới ánh mắt chất vấn của Tiền Vân, Lục Dương rời khỏi phòng bếp.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, giữa trưa ở bên này ăn bữa cơm đoàn viên, buổi tối lại qua bên phía Chu Đình Đình ăn cơm tất niên, đây cũng là chuyện đã sớm nói với nàng, bất quá, hiện tại xem ra, chỉ sợ không được, đoán chừng tối nay hắn phải ăn hai bữa rồi.
Hai bữa thì hai bữa đi, so với chuyện ba lần đi xem phim, hai bữa cơm Lục Dương cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận.
Giữa trưa Lục Dương tùy tiện ăn một chút, đem bụng trống rỗng, lại đến chừng ba giờ chiều. Tần Lam mang theo Đậu Đậu cùng đi đến nhà, hai người thay đổi dép lê, Tần Lam đi vào giúp Tiền Vân nấu cơm, Lục Dương thì phụng bồi Đậu Đậu chơi.
"Đậu Đậu, nhớ ca ca không?"
Lục Dương cười hỏi.
"Nhớ."
Đậu Đậu trong trẻo trả lời, lấy đối mắt sáng to ngời nhìn hắn.
Lục Dương đem Đậu Đậu bế lên.
So với một năm trước, Đậu Đậu lên cân rất nhiều, nguyên bản khuôn mặt trái xoan nhỏ nhỏ biến thành thịt thịt, có thể kéo ra, rất mềm đấy....Ôm một hồi, Lục Dương cảm thấy mệt, để Đậu Đậu xuống.
"Đậu Đậu, cuối kỳ thi được bao nhiêu điểm?"
Lục Dương hỏi.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, hỏi: "Ca ca nói môn học nào?"
Đậu Đậu đang học lớp một ,nên môn học chính chỉ có hai môn là Toán với Ngữ Văn, bởi vì năm nay nhập học vào đầu xuân, ít hơn các bạn khác nửa năm, có chút không theo kịp tiến độ, vì vậy Tiền Vân bảo nàng lưu lại lớp một.
Không nghĩ tới lại phân rõ ràng như vậy, Lục Dương cười cười, nói ra: "Ngữ Văn?"
"12 Điểm."
Đậu Đậu không hề nghĩ ngợi nói ra.
Phốc.
Liễu Thanh Thanh đang cắt mấy câu đối nghe vậy nhịn cười không được phốc ra một tiếng, nhưng lại sợ đả kích đến Đậu Đậu, vội vàng ngừng lại, nhưng bộ dạng Đậu Đậu căn bản không quan tâm, Lục Dương cảm giác thấy Đậu Đậu còn vì chuyện này mà rất kiêu ngạo.
"Vậy toán học thì sao?"
Trong lòng thì âm thầm suy đoán, hay là điểm Toán rất cao, vì vậy Đậu Đậu mới kiêu ngạo như vậy?
"Toán cũng 12 điểm."
Lục Dương: ??
Lỗ Tấn đã từng nói, trước cửa có hai cây, một cây là táo, cây còn lại cũng là táo, chắc có lẽ Tiểu Đậu Đậu đã học được tinh túy này a.
Nếu như không phải từng dạy học qua Đậu Đậu một buổi, Lục Dương thậm chí hoài nghi nha đầu này là thiên tài, có được năng lực khống chế, bằng không, hai môn làm sao mà đều được 12 điểm.
"Hai môn 12, Đậu Đậu lại đứng đầu từ dưới lên phải không?"
Lục Dương nhéo nhéo mặt tròn núc ních của nàng.
Đậu Đậu nói ra: "Không phải đứng đầu từ dưới lên, mà đứng thứ hai từ dưới lên."
"Vậy cũng được."
Lục Dương vui mừng nói.
Chỉ cần không phải đứng cuối là được.
Tuy rằng đều là học cặn bã, nhưng Đậu Đậu cùng Lữ Tiểu Bạch không giống nhau, Đậu Đậu không phải là không nghiêm túc học tập, mà thật sự học không được, giống như từ nhỏ đã không có thiên phú học tập, vì vậy để tránh cho nàng sinh ra tâm lý tự ti, chỉ có thể cổ vũ, Lữ Tiểu Bạch thì khác, nàng là thiên tài, chỉ là đầu óc thông minh không tập trung vào mảng học tập, chỉ nghĩ ý đồ xấu, nàng nhất định phải chèn ép, uốn nắn thái độ....
Bộ dạng Đậu Đậu có chút thương cảm, nàng gập gập ngón tay, nói ra: "Đáng tiếc, sang năm ta chính là đừng đầu từ dưới đếm lên a."
"Xảy ra chuyện gì?"
Lục Dương hỏi.
Đậu Đậu nói: "Tiểu Béo thi được 0 điểm, vì vậy năm sau muốn chuyển trường đến trường khác học."
Được rồi, cũng quá thảm đi, xem ra đệ nhất từ dưới đếm lên tránh không thoát được, Lục Dương an ủi: "Đứng đầu từ dưới đếm lên cũng không tệ, dù sao cũng đều là đứng đầu, người khác muốn cướp còn không được đấy."
"Ừ."
Vốn Lục Dương chỉ tùy tiện an ủi một chút, nhưng Đậu Đậu lại thận trọng nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Được rồi.
Đứa nhỏ này thật hết thuốc chữa.
Lục Dương cảm thấy, bản thân có nên trao đổi với Tần Lam một chút, nhìn xem có thể bồi dưỡng phát triển Đậu Đậu theo sở thích của nàng hay không.
Năm giờ chiều.
Sau khi Tần Lam cùng Tiền Vân bận rộn một hồi, cũng làm xong bữa cơm đoàn viên. Lục Dương mang theo Đậu Đậu một chỗ, đem câu đối dán đầy trong phòng ngoài cửa.
Trong cư xá khẳng định không thể đốt pháo, Lục Dương cũng lười đi tìm phiền toái, dán xong câu đối xuân, liền kêu Đậu Đậu đi rửa tay ăn cơm.
Trở lại phòng ăn.
Trên bàn tròn đã dọn mười mấy món ăn.
Có món mặn món chay.
Trong đó có một dĩa trứng vịt muối mà Liễu Thanh Thanh tự tay mình ướt, mấy quả trứng vịt này bị cắt thành từng hối, lòng đỏ trứng đều để trên đĩa.
"Đậu Đậu, trước ăn trứng vịt đi, Thanh Thanh tỷ làm đấy."
Lục Dương đem một miếng có nhiều lòng đỏ gấp cho Đậu Đậu.
Lại gấp cho Liễu Thanh Thanh một miếng nấm gà, nói ra: "Lão Cửu cùng Tiểu Như nghe nói em mang thai, nên cố ý gửi từ Vân Châu đến đây, đối với thân thể không tệ, em ăn thử đi..."
Liễu Thanh Thanh vui vẻ nhận lấy.
Lúc ăn cơm, Lục Dương cố ý khắc chế rất nhiều, chỉ ăn một ít thị đê, nhưng thứ khác đều động đũa một chút, nếm thử mùi vị, đây cũng là vì để bụng.
Hai mươi phút sau, Lục Dương đặt đũa xuống, nói một tiếng no rồi, những người khác vẫn còn ăn, đặc biệt là Đậu Đậu, trên tay nàng đang cầm một cái đùi gà gặm dở.
Nếu như nàng không tới đây, thì cái đùi gà này nhất định sẽ rơi vào bát Liêu Thanh Thanh, mà Liễu Thanh Thanh cũng ăn thịt gà chán rồi, coi như cũng coi là giúp nàng ngăn cản tai họa.
"Thêm bát nữa đi."
Liễu Thanh Thanh đang ăn một cây nấm, cũng để đũa xuống, mở ra nồi cơm điện bên cạnh, cầm lấy cái muỗng, nhìn về phía Lục Dương.
"Không đói, no rồi.''
Lục Dương lắc đầu.
"Vợ của ngươi giúp ngươi xới cơm, ngươi thế nào lại không nhận, ngươi không ăn, thì tối nay đừng ra ngoài."
Tiền Vân trừng mắt nhìn Lục Dương.
"Được rồi, con ăn con ăn."
Lục Dương bất đắc dĩ cầm lấy bát đũa, nói ra: "Sới ít một chút."