Hai hai tháng một, hai mươi chín âm lịch.
Hôm nay là giao thừa, cũng là ngày cuối cùng của năm cũ, sáng sớm, Lục Dương đã bị mẹ kêu dậy từ trong chăn, sau đó bắt ăn một bát sủi cảo lớn.
Ăn xong, Tiền Vân vào trong phòng bếp gọi điện thoại.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh ở phòng khách coi tivi, bọn hắn thỉnh thoảng còn có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhàng truyền từ phòng bếp ra.
Lục Dương biết rõ.
Đây là thịt hầm cách thủy do mẹ làm.
Đêm 29 ăn 30, ở dưới quê quán Lục Dương có thói quen ăn cơm tất niên, mỗi khi đến thời điểm này, người một nhà sẽ đoạn tụ cùng một chỗ, cùng hưởng dụng mỹ thực, mặc kệ bên ngoài làm công thế nào, thì hôm nay đều trở về nhà ăn cùng bữa cơm.
Mấy đứa nhỏ cũng đều mong mỏi dịp lễ tết, bởi vì khi tết đến bọn chúng sẽ có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để ăn, còn có thể nhận được tiền lì xì mừng tuổi, mặc dù đại bộ phận đều bị người lớn lấy hết, với lý do là giữ dùm, nhưng vẫn để lại chút tiền lẻ, con gái có thể mua những món ăn vặt mình thích, còn con trai thì mua mấy món đồ chơi như súng, siêu nhân...
Nhưng theo số tuổi càng ngày càng lớn, thì tết cũng dần phai nhạt đi.
Nói chuyện điện thoại xong.
Tiền Vân từ trong phòng bếp đi ra, trên tay nàng còn cầm lấy một chút cọng rau non, từ trên mặt đất lấy lên một cái rỗ, đặt rau ở phía trên, nhìn Lục Dương nói ra: "Nhặt rau."
"Mẹ, mẹ vừa gọi điện thoại cho ai vậy."
Lục Dương cầm lấy mớ rau, bẻ đi những chỗ bị hư thối, lại đem mấy lá rau khô héo vứt ra ngoài, những bộ phận này đều không thể ăn.
Về phần Liễu Thanh Thanh, Tiền Vân còn chưa mở lời, nàng đã nhặt rồi, so với Lục Dương không biết tự giác hơn bao nhiêu lần, theo cái thai càng lúc càng to lên, hiện tại thân thể của Liễu Thanh Thanh đã có chút ít không thuận tiện, người ngoài nhìn qua cũng biết đẫy đà hơn rất nhiều.
"Ta có thể gọi cho ai, còn không phải cho cha ngươi."
Tiền Vân vừa nhặt rau vừa nói.
"Cha con có lẽ rất thương tâm đi, năm nay chỉ có cha ở nhà một mình." Lục Dương đem phần rau của Liễu Thanh Thanh gặt xong bỏ qua chỗ mình, rồi đặt cái rổ ra đầu bàn.
Tiền Vân nói: "Ta nghe giọng hắn thì rất vui vẻ đấy, hắn hiện tại thế nhưng là đại lão bản, ở nhà một mình ung dung tự tại, không ai quản hắn, sống đặc sắt vô cùng, nghe nói năm nay mua nhiều pháo lắm, giống như chúc mừng vậy..."
"Hặc Hặc."
Lục Dương cười cười, lời mẹ nói không sai, lấy quy mô của cửa hàng bây giờ, lão Lục ở huyện thành Sơn bị kêu một tiếng lão bản vẫn chưa đủ, toàn bộ huyện Thanh Sơn cũng không có mấy xí nghiệp giống như vậy, bên trong người mù tuyển tướng quân, đương nhiên là không thiếu phần của cửa hàng trang phục Hằng Nguyên rồi.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương lắc đầu, đặc sắt là khẳng định, nhưng cũng không ung dung tự tại như lời mẹ nói, tuy mẹ không ở bên cạnh, nhưng dư uy vẫn còn lưu lại, đồng chí lão Lục cũng không dám hành động lỗ mãng.
"Cha còn nói gì nữa?"
Lục Dương lại hỏi.
Tiền Vân nói: "Ba của ngươi nói năm nay không có ai ở nhà, một mình hắn rất nhàm chán, còn nói, cậu nhỏ của ngươi sau khi kết hôn, đã đem bà ngoại ngươi đưa về nhà rồi."
"n."
Lục Dương cũng chẳng nghĩ nhiều.
Ở nông thôn, chú ý dưỡng già, lão nhân cũng càng ưa thích sống cùng nhi tử mình hơn, cậu nhỏ kết hôn, phòng ở cũng có, không cần phải lên núi xuống núi, đem bà ngoài đón lấy cũng là điều bình thường.
Hắn nhớ rõ, bản thân khi kết thúc đại học năm 4, thân thể bà ngoại chuyển biến xấu, đưa vào bệnh viện, liền cũng không còn cơ hội đi ra nữa, khoảng cách từ đây tới bây giờ còn hai năm.
Lần trước ở bệnh viện huyện kiểm tra, nhưng dù sao bệnh viện huyện cũng quá nhỏ bé, trình độ cùng trang thiết bị ở đó cũng kém hơn so với bệnh viện trên thành phố, bỏ quả một số vấn đề khác, Lục Dương cảm thấy lần sau nên đưa bà đến bệnh viện lớn, thời gian dù còn hơn hai năm, nhưng loại chuyện này cũng không thể kéo dài lâu.
Sớm phát hiện, sớm trị liệu, đây mới là lựa chọn chính xác.
Làm lại từ đầu, hắn đã thay đổi rất nhiều thứ, thay đổi điều kiện sinh hoạt trong nhà, thay đổi hôn nhân của cậu nhỏ, đồng dạng cũng có thể khiến bà ngoại có thể vui vẻ hạnh phúc sống thêm vài chục năm.
"Nghĩ gì thế?"
Tiền Vân dùng cọng rau gõ đầu Tô Hạo.
"Con suy nghĩ, cậu nhỏ kết hôn mà con không về."
Lục Dương tùy tiện tìm một lý do.
Sự tình bà ngoài, đến lúc đó phải kiếm cơ mang bà đi kiểm tra, dù là trước mặt mẹ, hắn cũng không thể biểu hiện ra năng lực biết trước tương lai được.
Tiền Vân không thèm để ý: "Không quay về cũng không sao, cậu nhỏ của ngươi cũng không có ý kiến gì, dù sao vợ của cậu ngươi bây giờ cũng do ngươi giới thiệu, hắn cảm tạ ngươi còn không kịp đấy..."
"Như thế, đợi khi nào về nhà, con nhất định bảo cậu kính con hai chén mới được." Lục Dương cười nói.
Tiền Vân ở trên đầu con mình gõ thêm vài cái: "Cho ngươi mặt mũi ngươi còn lên mặt, đó là cậu ruột của ngươi đấy..."
"Việc nào ra việc nấy, thế nhưng con là bà mối."
Tiền Vân rất nhanh đã gặt rau xong, đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng bếp để rửa, sau đó thêm vào thịt hâm cách thủy, nhưng nghĩ tới điều gì, bà còn nói thêm.
"Mọi rợ sau khi về nhà có gọi cho ngươi không?"
"Làm sao vậy?"
Lục Dương hỏi.
Tiền Vân nói ra: "Nãy bố ngươi vừa rồi còn nói, mấy ngày hôm trước, ông chú ngoại đến nhà chúng ta, hùng hùng hổ hổ nói ngươi đem Mọi Rợ làm hỏng mất, Mọi Rợ đi theo ngươi đến Lục Thành làm công, về nhà không nghe lời hắn nói, còn đánh hắn!"
"Hừ."
Lục Dương nhịn không được lắc đầu.
"Hắn còn cảm thấy sẽ có người tin tưởng lời hắn nói sao?"
Đối với ông chú ngoại này, Lục Dương chỉ có thể nói bó tay, nếu như con mình không đem tiền lương hắn vất vả làm ra cho mình, cho mình cầm đi đánh bạc, thì chính là bất hiếu?
Chắc ông chú ngoại đã hiểu lầm từ hiếu thuận rồi.
Đúng là suy bụng ta ra bụng người.
Chân thành đổi chân tình.
Dù là máu mủ tình thâm, cũng là cha con với nhau đấy, Lục Dương tuyệt đối sẽ không tin Mọi Rợ đánh hắn, loại tính cách trung thực như Mọi Rợ, nhất thời nửa khắc khó mà thay đổi được.
Trừ khi gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ.
Tiền Vân nói tiếp: "Ba của ngươi cũng không để ý hắn, chính hắn tự rời đi, còn là hét nói năm sau sẽ không cho Mọi Rợ đi theo ngươi làm công."
"Mọi Rợ đã lớn, đi hay không là do Mọi Rợ quyết đính, hắn thật cho rằng Mọi Rợ là con rối của hắn rồi hả?" Lục Dương cười lạnh một tiếng, đối với ông chú ngoại này, hắn hiện tại đã không có ấn tượng gì tốt rồi.
Cũng khó trách, tiểu Quyên di ôn hòa hiền hậu như vậy, nhưng đối mặt với loại phụ thân này vẫn là trốn tránh, loại người này, ai nguyện ý tiếp xúc?
"Mọi Rợ cũng là người số khổ, sinh ra ở cái nhà đó, thật là nghiệp chướng rồi, các ngươi từ nhỏ chơi đùa với nhàu, nếu ngươi có năng lực thì giúp hắn một chút, làm cho hắn sớm ra riêng ở, bằng không, còn bị người cha kia gây họa cả đời."
Tiền Vân cũng nhìn vô cung thông thấu, bà và Tiền Trường Phú cũng từng giao tiếp với nhau, nên trong lòng cũng biết tiểu thúc kia là dạng người gì.
"Ừ, con biết rồi..."