Đợi một hồi, lại thêm vào mấy người, trên xe còn dư lại hai vị trí, bác tài cũng không đợi nữa, đoán chừng ở trên đường sẽ tìm thêm một hai người, chiếc xe đi một chút lại ngừng, đại khái khoản bốn mươi phút sau, mới đến trấn Song Cát, hai người lại đổi xe đi vào Tiền Gia Trang.
Từ lúc ra khỏi cửa đến khi về nhà, tính cả thời gian chờ đợi, tổng cộng dùng mất hai tiếng, Tiền Tiểu Quyên có chút say xe, sau khi về đến nhà, nàng dùng nước giếng rửa mặt, sau đó bắt đầu đi tìm tiền.
Khay trà, ngăn tủ, hành lý, thậm chí là trong hộp trà, bất kỳ địa phương nào có thể giấu tiền, nàng đều tìm một lần, nhưng vẻn vẹn chỉ tìm được mấy cây kim sợi chỉ, đến một tệ cũng không tìm thấy...
"Nhìn cái gì mà nhìn, tới đây cùng tìm với ta a!"
Thấy Mọi Rợ đứng im bất động, Tiền Tiểu Quyên hướng về phía hắn hô.
"A."
Mọi Rợ nhẹ gật đầu, thời điểm hắn chuẩn bị hành động, đột nhiên tiếng cót kẹt, cót kẹt....vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Mọi Rợ run lên, run giọng nói ra: "Cha đã về rồi."
Nghe nói như thế, trong mắt Tiền Tiểu Quyên hiện lên vẻ sợ hãi nhưng nhanh chóng biến mất, nhưng rất nhanh, ánh mắt của nàng kiên đinh, nói: "Hắn trở về cũng tốt, hỏi xem tiền của ngươi để ở đâu rồi, nhất định phải bắt hắn trả lại tiền cho ngươi."
"Cửa sao lại mở, trong nhà có trộm sao?"
Nhìn thấy cửa chính trong nhà mở ra, Tiền Trường Phú vội vàng tiến vào, hắn vốn còn cho rằng trong nhà có kẻ trộm, nhưng không nghĩ tới trong nhà lại có một nam một gái.
"Mọi rợ ,ngươi trở về lúc nào?"
Tiền Trương Phú nhìn nhìn con mình hỏi.
"Cha, ngươi còn biết mình có con trai sao?"
Không đợi Mọi Rợ lên tiếng, Tiền Tiểu Quyên ở một bên nói ra.
"Nói nhi vậy, ta có nhi tử hay không không phải ta rõ ràng, ngươi chạy tới đây làm gì?" Tiền Trường Phú trừng mắt liếc nhìn con gái.
Hắn hiện tại rất không ưu thích đứa con gái này, bắt đầu thì còn rất không tệ, biết rõ hiếu kính bản thân, nhưng mấy năm gần đây, một phần tiền cũng không cho hắn, quả thực chính là Bạch Nhãn Lang không có lương tâm.
Tiền Tiểu Quyên cả giận nói: "Tiền trong thẻ của Mọi Rợ, đều bị cha cầm lấy đi rồi, vé tàu hắn về quê còn do người khác cho mượn tiền để mua, người còn có đứa con trai này sao? Cha có vì hắn mà cân nhắc qua lần nào chưa!"
Tiền Trường Phú chẳng có chút nào bộ dạng xin lỗi, hắn nhíu mày nói ra: "Đây không phải đã về rồi sao? Còn nói chuyện này làm gì."
Lại nhìn con gái một chút, Tiền Trường Phú nói ra: "Giữa trưa ta có chút viêc, trong phòng bếp có mì sợi, có trứng gà, hai người các ngươi tùy tiện ăn một chút." Nói xong, hắn hướng gian phòng của mình đi đến.
Tiền Tiểu Quyên nhìn thoáng qua Mọi Rợ, đi theo qua.
Vén rèm cửa lên, Tiền Tiểu Quyên vừa vặn nhìn thấy Tiền Trường Phú từ dưới giường lấy ra một cái hộp, từ đó lấy ra mấy trăm tệ, đếm đếm.
Thời điểm này về nhà lấy tiền, Tiền Tiểu Quyên biết rõ, khẳng định người cha này đã thua hết tiền trên người, vì vậy về nhà lấy thêm, nàng theo đó tiến lên, một tay đoạt lại hộp đựng tiền.
Vốn tưởng rằng tiền Mọi Rợ sẽ ở bên trong, nhưng nhìn qua, bên trong chỉ còn chút tiền lẻ, mấy tờ có mệnh giá to đều ở trên tay Tiền Trường Phú.
"Cái con nha đầu chết tiệt này, ngươi muốn làm gì."
Nhìn thấy hộp đựng tiền bị đoạt, Tiền Trường Phú hết sức tức giận, hai bước lao lên, đưa tay hướng phía trên mặt Tiên Tiểu Quyên đánh tới.
Đứa con gái to gan lớn mật này, không cho hắn tiền thì thôi, hiện tại còn dám đoạt cả tiền của hắn rồi.
Tiền Tiểu Quyên vội vàng lui về phía sau một bước, tránh khỏi cú tát, nhìn Tiền Trường Phú chuẩn bị đánh đến mặt nàng, nàng đưa tay đem hộp tiền trên tay ném ra, hộp tiền nện vào thân Tiền Trường Phú, lại phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, tiền lẻ bên trong rơi xuống lả tả.
Tiền Trường Phú kêu ai nha một tiếng.
"Cái con bất hiếu này, thật sự là muốn lật trời rồi, đếm cả cha ngươi cũng dám động thủ, để xem ta có đánh chết ngươi không!"
Tiền Trướng Phú thở hổn hển, lao ra khỏi phòng, từ bên ngoài lấy ra một cái xẻng.
Sắc mặt hắn đỏ bừng.
Toàn bộ người rơi vào trạng thái điên cuồng.
"Cha, ngươi muốn làm gì vậy!"
Mọi Rợ vội vàng ngăn trước mặt Tiền Tiểu Quyên.
"Cái tên khốn nạn này, tránh qua một bên cho ta." Tiền Trường Phú rống giận.
Tiền Tiểu Quyên cũng mắng: "Có người làm cha như ông sao? Có bản lĩnh đem ta đánh chết đi"
"Ngươi cho rằng ta không dám sao!"
Tiền Trường Phú mặc kệ Mọi Rợ, xông tới, tính dùng xẻng đánh vào người Tiền Tiểu Quyên.
Thấy thế, Mọi Rợ liền lao tới, đi lên nắm thật chặt xẻng lại.
"Cái tên hỗn trướng này, ngươi cũng phản rồi."
Tiền Trường Phú giận giữ, dùng sức giật giật vài cái, muốn đem xẻng trên tay Mọi Rợ đoạt lại, nhưng thân thể của hắn đã bị rượu bia phá nát, cánh tay nhỏ yếu, làm sao so với Mọi Rợ được, dùng hết toàn lực, vậy mà cũng không làm chiếc xẻng dao động tí nào.
Hắn điên cuồng mắng.
"Cái tên hỗn đản bất hiếu này."
"Cùng mẹ ngươi đều là đồ vật giống nhau, hai người các ngươi đều là Bạch Nhãn Lang."
"Chó chết."
...
"ĐỦ RỒI!"
Mọi Rợ gầm lên một tiếng.
Hắn mãng liệt dùng sức.
Đem xẻng từ trong tay Tiền Trường Phú cướp lấy, Tiền Trường Phú lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may mắn hắn kịp lấy tay chỗng lại, lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy Mọi Rợ một cước đạp lên cây xẻng, phịch một tiếng, thân xẻng cũng trực tiếp bị gãy thành hai mảnh...
Tiền Trường Phú thấy vậy sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Phản, phản hết rồi..."
"Ta cũng không cần mấy đứa con này nữa."
Từ dưới mặt đất đứng lên, Tiền Trường Phú mắng vài câu, sau đó vội vàng bỏ chạy ra khỏi nhà.
Nhìn phụ thân bài bạc rời đi, Mọi Rợ thỏ hổn hển mấy hơi, quay đầu nhìn lại, nói ra: "Tỷ, người không sao chứ?"
"Không có việc gì, Mọi Rợ,ngươi vậy mới tốt, tỷ tự hào về ngươi."
Tiền Tiểu Quyên lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ mình, có khí khái nam tử như vậy.
"Tỷ, ta sợ cha đánh ngươi."
Mọi Rợ cầm hai đoạn xẻng gãy lên, ném qua một bên.
Tiền Tiểu Quyên cũng đem mấy đồng tiền lẻ từ dưới mặt đất nhặt lên, tổng cộng cũng chỉ đến trăm tệ, nàng thở dài, nói ra: "Ta không nghĩ tới, hắn hiện tại lại chơi lớn như vậy, đoán chừng số tiền kia của ngươi đều bị hắn thua sạch rồi, còn dư lại bấy nhiêu thôi..."
"Tỷ, ta biết rồi, về sau kiếm được tiền, toàn bộ ta sẽ tiếp kiệm, nhất định không cho hắn lấy đi đánh bạc." Mọi Rợ nhìn hộp tiền, lại ngĩ tới lời nói trước đây của Lục Dương.
Hắn muốn mua phòng, mua ô tô, lấy lão bà!