Mọi Rợ đem cái hộp nhét vào tay Tiền Tiểu Quyên.
Tiền Tiểu Quyên nhận lấy mở ra nhìn, là một chai nước hoa, nước hoa được đóng gói rất đẹp, mặt ngoài chai giống như được làm từ thủy tinh, nhìn qua là biết giá cả không rẻ, trước đây nàng chỉ dùng qua nước hoa ngoài chợ, còn chưa bao giờ dùng qua loại đóng gói đẹp như vậy, vì vậy cũng không biết đây là nhãn hiệu gì.
Đè lên nút bấm, nước hoa phun ra một chút, cả gian phòng lập tức tràn đầy hương thơm hoa lài.
"Mọi Rợ, chai nước hoa này mua bao nhiêu tiền?"
Tiền Tiểu Quyên hỏi.
Mọi Rợ đem túi sách ở góc tường đá đá, nói ra: "Ta mua ở siêu thị, một trăm chín mươi tám tệ."
"Đùng."
Đặt chai nước hoa ở trên bàn, Tiền Tiểu Quyên đứng dậy, bắt lấy lỗ tai của Mọi Rợ, nói ra: "Mọi Rợ, có phải đầu óc của ngươi bị úng nước rồi không, mua nước hoa mắc như vậy làm gì, ngươi bây giờ không có tiền, về sau thế nào lấy vợ? Tiều Quân ca của ngươi, lớn lên so với ngươi còn đẹp trai hơn, điều kiện trong nhà cũng không tệ, nhưng phải đến ba mươi tuổi mới kết hôn, ngươi muốn ở trong dòng họ chúng ta, làm tên độc thân duy nhất sao?"
Mọi rợ biết Tiểu Quân ca trong miệng tỷ tỷ là ai, chính là cậu ruột Lục Dương, trước kia thường mang theo một đám hài tử chơi đùa.
Hắn cười: "Quân ca kết hôn rồi sao? Ta còn không biết!"
Tiền Tiểu Quyên buông tay ra, nhìn thoáng qua chai nước hoa trị giá hai trăm tệ, vừa đau lòng vừa cảm động, nàng nói ra: "Ừ, mới kết hôn không được bao lâu, ngươi lúc đấy đang ở Lục Thành đi làm, cha cũng tới dự, vì vậy không nói với ngươi, Quân Tử ở dưới thị trấn mua phòng, vợ cũng là công nhân trong nhà xưởng.
"Vậy thì không tồi nha."
Mọi Rợ có chút hâm mộ.
Hắn biết rõ nữ nhân độc thân trong nhà xưởng Hằng Nguyên rất được mọi người hoan nghênh, so với nữ lão sư ở thị trấn còn bán chạy hơn.
Tiền Tiểu Quyên nói ra: "Cho nên mới nói, ngươi cũng phải nỗ lực, không thể ở bên ngoài xài tiền bậy bạ, cố vài năm rồi ở thị trấn mua phòng ở, tỷ tỷ lúc đó sẽ giúp ngươi lấy vợ."
Mọi Rợ ngây ngốc cười cười, nhẹ gật đầu.
"Ngươi đi làm được ba tháng, tiếp kiệm được bao nhiêu rồi?"
Tiền Tiểu Quyên có chút tò mò.
Nghe nói như thế, Mọi Rợ không biết trả lời thế nào, trong đầu buồn bực không nói lời nào.
Tiền Tiểu Quyên nhìn qua liền biết tình huống không đúng, nàng hỏi: "Mọi Rợ, ngươi đi làm cũng không cần tiêu tiền, một tháng tiền lương của ngươi nhiều như vậy, ăn ở đều do công ty bao, làm sao có thể hết sạch, ngươi sẽ không phải đi đến mấy loại địa phương đó chứ?"
Trên đầu Tiền Tiểu Quyên nổi lên từng sợi hắc tuyến.
Nàng nghĩ tới một loại khả năng.
"Tỷ, ngươi nói là địa phương nào?"
Mọi Rợ không hiểu ý tứ.
Tiền Tiểu Quyên lúc này mới ý thức được, đệ đệ mình là một tên thẳng nam, mấy loại địa phương đó có đánh chết hắn cũng không đi, tự mình nghĩ nhiều rồi, nàng tiếp tục nói: "Nói cho ta biết, ngươi tiết kiệm được mấy!"
"Zê-rô."
Mọi Rợ tránh không khỏi, chỉ có thể kiên trì trả lời.
Tiền Tiểu Quyên tức giận không thôi, nói ra: "Vậy tiền ngươi kiếm được đều chạy đi đâu hết?"
Thấy Mọi Rợ lại muốn cúi đầu, Tiền Tiểu Quyên véo lỗ tai hắn, chất vấn: "Nói!"
Mọi Rợ chỉ còn cách đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Tiền Tiểu Quyên biết.
Nghe được Mọi Rợ nói tiền lương của mình đều bị phụ thân lặng lẽ lấy đi, thậm chí ngay cả phí mua vé tàu về quê cũng không còn, Tiền Tiểu Quyên hít sâu một hơi, rất muốn cho mình bình tĩnh lại, nàng cắn răng, nói ra: "Ngày mai ta và ngươi về quê, đem tiền của ngươi lấy lại!"
"Tỷ, ta khẳng định cha đã cầm đi đánh bạc, khó mà lấy lại được, ta đã đổi tài khoản nhận lương, về sau hắn không có biện pháp lấy tiền của ta rồi."
Mọi Rợ có chút sợ cha mình, cũng không muốn chuyện này gây ra động tĩnh quá lớn.
Tiền Tiểu Quyên cả giận nói: "Không được, phải đem tiền lấy về, hơn một vạn a, ngươi dựa vào đầu toàn bộ cho hắn, còn lại bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu, hiện tại ngươi nuông chiều hắn, về sau hắn còn có thể tiếp tục trộm tiền của ngươi!"
Đối với vị phụ thân này, Tiền Tiểu Quyên so với Mọi Rợ càng rõ ràng hơn.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Mọi Rợ từ nhỏ đến lớn bị hắn khi dễ nhiều lần, cho nên mới sinh ra loại tích cách này. Hiện tại cầm tiền lương Mọi Rợ đi đánh bài, nếu không lên tiếng, chỉ sợ về sau tiền cưới của Mọi Rợ cũng bị hắn lén lút bán đi.
Tiền Tiểu Quyên quyết định, không để ý đến Mọi Rợ cự tuyệt, nàng từ trong hành lý của mình ôm chăn màn đi ra, lại đem giường điện mở ra, nói: "Mọi Rợ, ngươi ngủ trên giường, để ta ngủ trên ghế sô pha..."
"Không được, không được, ta ngủ trên ghế sô pha, nếu không ta ra ngoài ngủ." Mọi Rợ chiếm lấy ghế sô pha không rời.
Thân thể của hắn so với tỷ tỷ cường tráng hơn nhiều ,cũng không dám để cho tỷ tỷ ngủ ghế sô pha, nếu mà cảm lạnh, thì trong lòng của hắn áy náy chết rồi.
Tiền Tiểu Quyên kéo vài cái, thấy Mọi Rợ nằm yên không nhúc nhích, bất đắt dĩ đem hành lý ném ở phía trên, nói ra: "Ngươi lúc ngủ mặc nhiều áo vào, ngàn vạn đừng để bị cảm lạnh."
"Biết rồi."
Mọi Rợ cởi giày, nằm trên ghế sa lon, đem chăn che kín thân thể, Tiền Tiểu Quyên nhìn nhìn Mọi Rợ, lại tìm một cai thảm đặt lên người Mọi Rợ, lúc này mới yên tâm tắt đèn, nằm xuống.
Ngày hôm sau.
Trước tới cửa tiệm tạp hóa, mỗi người làm một chén tào phớ, sau đó hai người đi bộ tới bên ngoài bến xe, ở bên xe có mấy chiếc chạy tới trấn Song Cát, tám tệ một người, đều là xe tư nhân, người nào bắt được khách là của người ấy.
Đi trấn Song Cát có mấy chiếc xe, Tiền Tiểu Quyên tìm một người lớn tuổi, lên xe, Mọi Rợ cũng đem hành lý leo lên, trên xe nhiều người, cũng có nghĩa là có thể bắt đầu xuất phát, trên xe bọn hắn đều đã gần kín người, không tồn tại vấn đề đúng giờ hay trễ giờ.