Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 822: Không Có Lương Tâm (2)




Kêu mọi rợi cùng một chỗ quay lại ký túc xá, Lục Dương còn gấp hơn mọi rợ nhiều.

Cậu nhỏ tiện nghi này của hắn, từ nhỏ đã bị ám ảnh bởi ông chú ngoại, tuy rằng có một thân khí lực, nhưng tính cách có chút mềm yếu, không biết phản kháng, ở trong nhà nhẫn nhịn chịu nhục, nếu như không có người giúp, sẽ không biết bao lâu mới tỉnh ngộ.

Lên xe, Lục Dương tìm ngân hàng công thương gần đây nhất, sau đó lái xe rời đi.

Nếu như mở tài khoản số lượng lớn, có thể gọi cho phòng tài vụ, làm cho ngân hàng đi tới phục vụ, nhưng chỉ có một mình mọi rợ, thì liền cần phải tự mình đi một chuyến rồi.

Lục Dương tuy có đặc quyền đấy, nhưng cũng không thể làm phiền người khác bởi vì chút việc nhỏ này được.

Vùng mới giải tỏa này, vẫn còn rất vắng vẻ, gân hàng gần nhất cũng phải cách đây 10km, thời điểm tới gần nội thành, xe đi qua một giao lộ, Lục Dương nhìn thấy có một phòng khám bệnh nhỏ, liền dừng xe lại.

"Tới rồi?"

Mọi rợ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không thấy ngân hàng ở đâu.

"Bên kia có một phòng khám, trước đi qua xử lý vết thương trên người ngươi trước." Lục Dương mở cửa xe.

"Không cần đâu, đã hết đau rồi." Mọi rợ lắc đầu.

"Nhanh lên, đừng có lằng nhằng."

Bên này chỉ có thể tạm thời đỗ xe, Lục Dương thúc giục mọi rợ tranh thủ đi qua, sau khi được kê một chút thuốc, hai người lần nữa quay lại xe, một lát sau, đã đi tới ngân hành Công Thương phụ cận.

Ở đại sảnh làm một hồi, mọi rợ thuận lợi làm cho mình một tài khoản tiếp kiệm ngân hàng Công Thương.

Lục Dương cảm thấy mọi rợ tự mình đi tới phòng tài vụ nói không rõ ràng, liền chụp số tài khoản của mọi rợ, trực tiếp gửi tới cho chủ quản phòng tài vụ, bảo hắn mau chóng sửa đổi.

Sau khi làm xong, Lục Dương đem tấm thẻ đưa lại cho mọi rợ, nói ra: "Tiền lương tháng sau sẽ được gửi đến tấm thẻ này, trong thẻ còn hơn bốn trăm tệ, đủ ngươi mua vé xe..."

Vừa rồi thời điểm mở thẻ, Lục Dương đã gửi vào bên trong năm trăm tệ tiền mặt, ngoài trừ khấu từ chi phí tạo thẻ ra, thì bên trong còn hơn bốn trăm.

"Lục ca, rất đa tạ ngươi rồi, hôm nay ngươi lại giúp ta hai lần."

Ra khỏi ngân hàng, mọi rợ cảm tạ không thôi.

"Mọi rợ, khi còn bé ngươi chính là tiểu đệ của ta, hiện tại cũng như vậy, lão đại chiếu cố tiểu đệ là chuyện nên làm đấy...Tốt rồi, hôm nay không có việc gì, ta tiễn đưa ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi làm."

Đem mọi rợ đưa đến cửa tiểu khu, Lục Dương rời đi, nhìn đồng hồ, từ lúc đến đây, đã trọn vẹn một buổi chiều, thời điểm hắn trở lại chung cư Hoa Đình, đã hơn năm giờ chiều.

"Cũng không biết Quan Quan đã tới huyện Thanh Sơn chưa?"

Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.

Cân nhắc đến chuyện Quan Nguyệt vẫn còn lái xe, Lục Dương cũng không dám gọi để hỏi, trên đường cao tốc phải lái với tốc độ nhanh, Quan Nguyệt chỉ mới là tân thủ, Lục Dương cũng không dám làm nàng phân tâm khi lái.

Có lẽ giờ này vẫn chưa tới, nếu không, Quan Nguyệt khẳng định gọi điện thoại tới báo.

"Hôm nay đi đâu mà giờ này mới về nhà."

Mới vừa vào cửa, Lục Dương chợt nghe Tiền Vân càm ràm.

Trước kia hắn không về nhà, có thể nói trên trường có tiết, hiện ở trường đã được nghỉ, Tiền Vân cũng biết Lục Dương thường xuyên không tới công ty, vì vậy bắt đầu truy vấn.

"Con đi thăm mọi rợ."

Lục Dương đem chuyện hôm nay nói ra một lần, bất quá cắt đi đoạn mọi rợ bị đánh, chỉ nói mọi rợ vì kiếm tiền về nhà, đi ra công trường nhặt sắt vụn.

Tiền Vân sau khi nghe xong, liền tức giận không thôi, nhịn không được mắng to.

"Tên hỗn đản Tiền Trường Phú, một chút lương tâm cũng không có, quả thực nên bị sét đánh, nào có ai làm cha như vậy? Trộm tiền của hài tử vất vả làm ra còn chưa tính, đằng này còn không để lại một đồng nào!"

Liễu Thanh Thanh ngồi ở ghế thêu thùa, cũng ngẩng đầu, mở to hai mắt, nàng còn chưa bao giờ gặp qua phụ thân không đáng tin cậy như vậy.

Lục Dương cười cười: "Mẹ, ông chú ngoại là trưởng bối của mẹ, mẹ mắng như vậy có được không?"

Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử, nói ra: "Mọi rợ cũng là trưởng bối của ngươi đấy? Cũng không thấy ngươi cung kính với hắn?"

Được rồi...

Lục Dương bị Tiền Vân nói không mở được miệng.

Tài ăn nói khéo léo của mẹ, cũng không phải lần đầu Lục Dương được lĩnh giáo.

Ông chú ngoại tuy có bối phận cao, nhưng kỳ thật niên kỷ cũng không sai biệt lắm với Tiền Vân, hơn nữa tên kia, thật sự làm người có chút không đáng tin cậy, động một chút là tìm người vay tiền, khiến cho rất nhiều thân thích không hài lòng...Không chỉ có Tiền Vân, mà mấy người trong dòng họ Tiền, cũng không mấy người thực đem Tiền Trường Phú làm trưởng bối.

"Ài." Mẹ thở dài: "Đứa nhỏ Tiền Mãn này, cũng là mệnh khổ, làm sao gặp phải loại cha như vậy, về sau khó mà tiết kiệm được."

"Hôm nay con đã mang mọi rợ đi làm một tấm thẻ khác, lúc nhận lương, sẽ không bị tiểu mỗ gia lấy đi, bất quá, hắn nhất định sẽ hướng mọi rợ nói, không biết mọi rợ có đưa hay không."

Tuy hôm nay đã nói mọi rợ nhiều như vậy, nhưng Lục Dương cũng không dám khẳng định, mọi rợ có thể quyết tâm từ chối, gia hỏa này dù sao cũng quá khờ, khi còn bé lại sợ ông chú ngoại.

"Ừ, chuyện này con làm thì tốt hơn." Tiền Vân khen thưởng nhi tử một câu, còn nói thêm: "Về sau khi nào công ty được nghỉ, bảo mọi rợ tới nhà chúng ta một chuyến, ta cũng phải nói hắn một chút, còn phải nói tiểu Quyên khuyên bảo em trai mình một chút, đứa nhỏ này chất phác trung thực, không để đời này của hắn bị người cha không đáng tin cậy kia làm hỏng."

"Được, chờ khi nào công ty được nghỉ, con sẽ gọi điện bảo hắn tới đây."

Lục Dương lên tiếng, đi tới ngồi xuống cạnh Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh nhích qua một bên cho hắn ngồi xuống.

Lục Dương nhìn Liễu Thanh Thanh đang thêu hoa, lấy kỹ thuật của hắn thì không nhận ra đường mày có gì không tốt, nhưng nhìn qua thí thấy khá xinh đẹp, hơn nữa còn là hai đóa hoa mẫu đơn.

"Em thêu cái này làm gì?"

Lục Dương hỏi.

"Ý định của em là trước khi sinh con, làm cho hắn một đôi giày, những thứ này đều để làm giày."

Liễu Thanh Thanh chỉnh lại kiểu tóc, tiếp tục làm việc.

"Hài tử vừa ra đời có thể mang giày em làm, nhất định sẽ rất cao hứng." Nhìn bụng Liễu Thanh Thanh càng ngày càng to, ánh mắt Lục Dương dần dần nhu hòa.

Khuê nữ này.

Về sau nhất định hạnh phúc....

Thời gian rất nhanh đã đến chín giờ tối, dưới sự thúc giục của Tiền Vân, Liễu Thanh Thanh đi rửa mặt, trở lại phòng nghỉ ngơi, Lục Dương cũng trở về căn phòng của mình.

Nhìn điện thoại.

Vẫn không có cuộc gọi của Quan Nguyệt.

Điều này làm cho Lục Dương nhíu nhíu mày.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mí mắt hơi nhảy dựng, Lục Dương dùng sức lắc đầu, không có trùng hợp như vậy đâu, Quan Nguyệt có thể lái xe ở nội thành, thì đi đường cao tốc tuyệt đối không có vấn đề gì.

Quan Nguyệt rất lý trí, sẽ không làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc.

Giờ này không gọi điện, có thể là do quên gọi điện cho mình, cũng có thể là trên đường kẹt xe, còn có thể đi nhầm đường, có rất nhiều khả năng có thể sảy ra.

Lục Dương đem chiếc laptop ở đầu giường mở lên, lên QQ tìm hảo hữu La Phương, nhắn: "La Phương, ngươi cùng Quan Nguyệt đã đến huyện Thanh Sơn chưa? Giờ này còn không có tin tức, ta có chút ít lo lắng."

Đợi một hồi, thời điểm Lục Dương đang do dự có nên gọi điện thoại tới hay không, thì QQ cũng nhận được tin nhắn trở về.

"Lục Dương, ta cùng Quan Nguyệt bị kẹt xe rồi, bây giờ còn đang ở trên đường, Quan Quan nói sắp tới nơi, ngươi không cần phải lo lắng..."

Nhìn thấy dòng chữ này.

Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, cười cười, trả lời: "Đã biết, ngươi nói nàng lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, về nhà phải gọi cho ta."

"Được."

La Phương nhắn về một chữ.