Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 823: Sơn Hải Tư Bản (1)




Trên đường cao tốc hướng đến huyện Thanh Sơn.

Hai nữ sinh không thể không ngồi trên xe, trước sau đều là dòng xe cộ đông đúng, Quan Nguyệt ngáp một cái, các nàng đã như thế này được một tiếng, đều có chút mệt nhọc.

"La Phương, người nhà ngươi lại gọi hả?"

Quan Nguyệt nhìn nhìn La Phương ở bên cạnh đang bấm điện thoại.

Trên đường đi, La Phương cũng có người nhà gọi tới hỏi, nàng nói đang ngồi xe Quan Nguyệt trở về, từ đó về sau, cứ cách 10 phút là gia đình gọi cho nàng.

"Ừ, ta nói bọn họ bị kẹt xe rồi."

La Phương nhẹ gật đầu.

"Người nhà ngươi lo ta đem ngươi bán đi à." Quan Nguyệt chế giễu nói.

La Phương lập tức phản bác: "Ngươi còn nói ta, vị kia trong nhà ngươi, cũng không một mực gọi hỏi tình huống của ngươi sao, sợ ta đem ngươi bắt cóc."

Nghe nói như thế, Quan Nguyệt vui vẻ cười cười, nhìn nhìn dòng xe cộ phí trước, nàng có chút hão huyền nói: "Nếu xe chúng ta mọc cánh được thì tốt, vèo một cái có thể bay qua."

"Về sau ngươi phát minh đi." La Phương cười nói.

"Ta cũng không có bổn sự này." Quan Nguyệt đưa tay đấm lưng, nhìn nhìn bên phải, bên phía làn xe ưu tiên, đang có cảnh sát giao thông chụp ảnh phạt nguội, trong nội tâm nàng thâm hô may mắn, may mắn vừa rồi không có ý định chuyển qua làn xe ưu tiên để đi.

Bằng không nàng sẽ phải ăn hai ba cái hóa đơn phạt rồi, dù sao, hiện tại giấy phép lái xe của nàng còn chưa được một năm, vẫn còn trong thời kỳ thực tập, theo đạo lý mà nói, không thể được lái đường cao tốc.

Lại đợi khoản hai mươi phút.

La Phương duỗi đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, sau đó kinh hỉ nói: "Thông rồi, thông rồi."

Nghe nói như thế.

Quan Nguyệt cũng vội lấy lại tinh thần, nháy mắt đưa tay cầm vô lăng.

Dòng xe cộ rốt cuộc cũng chậm rãi di chuyển, bất quá tốc độ rất chậm, không nhanh hơn ốc sên được bao, qua một hồi lâu, Quan Nguyệt mới biết vì sao bị kẹt xe rồi, phía trước có một cái giao lộ, một chiếc xe vận tải đang ngừng bên kia, trước chia xe tải là một chiếc ô tô con màu trắng, không biết có phải bị xe tải tông vào hay không, nhưng nhìn độ nát bấy của chiếc xe trắng này, đại khái người bên trong khó mà sống nổi.

"Tai nạn thật đáng sợ."

La Phương nói ra.

Quan Nguyệt nói: "Đừng lo, kỹ thật của ta rất tốt."

Qua chỗ tai nạn một đoạn, tốc độ mới chậm rãi khôi phục, mãi cho đến mười một giờ đêm, xe cuối cùng cũng tới huyện Thanh Sơn, nhìn kiến trúc quen thuộc ở huyện, Quan Nguyệt thở dài một hơi, nói ra: "Lần sau nếu mua được vé tàu, chúng ta ngồi tàu hỏa về đi."

Lái xe về quê, dùng gần mười hai tiếng, Quan Nguyệt phát hiện, loại cảm giác này là tự mình tìm khổ, phí cầu đường cùng xăng xe cũng vượt quá giá vé của hai người, nếu ngồi tàu hỏa, ba bốn tiếng đã đến, tàu cao tốc còn nhanh hơn một chút, nếu không phải lựa chọn phương án lái xe trở về, thì hiện tại các nàng đã sớm đi ngủ, nào có thảm như bây giờ.

"Ta cảm thấy thế cũng được, lần sau chúng ta cố gắng đặt vé sớm."

La Phương nhẹ gật đầu.

"Ta trước đưa ngươi về nhà."

Quan Nguyệt lái xe tới tòa nhà giáo viên nhị trung Thanh Sơn.

La Phương cũng sớm gọi người nhà một tiếng, nói mình một chút nữa sẽ tới, chừng khoản mười phút sau, xe dừng trước cửa sân, hai nữ sinh đều từ trên xe bước xuống.

"Quan Quan, hôm nay cảm ơn cháu rồi."

Bố La Phương đem hành lý nữ nhi nhận lấy, nhìn Quan Nguyệt nói ra.

Mẫu thân La Phương cũng nói: "Quan Quan, hôm nay muộn rồi, cháu tranh thủ về nhà, ngày mai đến nhà dì chơi, dì làm cho cháu mấy món ăn ngon."

"Cảm ơn dì, vậy cháu đi trước?"

Thời gian cũng không còn sớm.

Lão Quan đồng chí cũng đợi ở nhà, Quan Nguyệt cũng không dám nói thêm gì, sau khi đem La Phương đưa tới nhà, liền lần nữa lên xe, quay về cư xá Thanh Thủy.

Quan Nguyệt vừa đi, mẹ La Phương nói nói: "Phương Phương, người bạn này của con rất lợi hại, một tiểu cô nương mà dám lái xe từ Lục Thành về đây."

Cha La Phương nói ra: "Bố người ta là trưởng bản trong huyện, mẹ của nàng là bác sĩ, điều kiện so với nhà chúng ta tốt hơn, cách giáo dục hài tử cũng khác biệt."

Một nhà La Phương, chỉ có cha La Phương làm giáo viên kiếm tiền, ở địa phương nhỏ bé này, đãi ngộ của giáo viên không tốt lắm, tính cả tiền lương tiền thưởng, một năm cũng chỉ được mấy vạn tệ mà thôi.

Một nhà ba người, dựa vào chút thu nhập ấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ sống.

"Cũng đúng, mới lên đại học, trong nhà liền mua xe rồi." Mẹ La Phương có chút hâm mộ nói.

Nghe được cha mẹ nghị luận, La Phương nhịn không được nói ra: "Ba mẹ, xe của Quan Quan không phải do cha mẹ nàng ấy mua, mà là do bạn trai tặng đấy."

"Bạn trai Quan Nguyệt, chính là bạn trai thời điểm cấp 3 sao?" Cha La Phương là giáo viên ở Thanh Sơn nhị trung, sự tình Quan Nguyệt yêu đương sớm, trong phòng làm việc của hắn cũng có người bàn tán.

"Đúng vậy a, hắn gọi là Lục Dương, cũng là bạn học lớp con, hắn hiện tại có thể nói là rất giỏi, hắn là một tác giả nổi tiếng, hơn nữa nghe Quan Nguyệt nói, hắn còn mở công ty...."

"Vậy thì quá khó lường rồi, không nghĩ tới Nhị Trung cũng sinh ra học sinh lợi hại như vậy." Cha La Phương cảm thán một câu.

Ba người một bên trò chuyện, một bên lên lầu.

Khoảng cách hai nhà cũng không xa, đưa xong La Phương về, không đến một hồi, Quan Nguyệt cũng tới cửa tiểu khu Thanh Thủy.

Cư xá có lan cản chắn lại, Quan Nguyệt không cách nào lái xe lạ vào trong.

Bíp bíp....

Quan Nguyệt nhấc còi, nhắc nhở lão Trương đang buồn ngủ ở trong phòng bảo vệ.

Lão Trương ngáp một cái, nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện một chiếc xe lạ, cũng có chút khó chịu từ phòng bảo vệ đi ra, cư xá Thanh Thủy, xe đăng ký rồi có thể khiến rào chắn tự động cảm ứng mà nâng lên, chỉ có xe từ bên ngoài đến, cần đăng ký thủ công mới cho vào, lão Trương ghét nhất chính là thể loại nửa đêm mà lái xe vào cư xá.

Vốn định phàn nàn hai câu, khi cửa xe hạ xuống, nhìn thấy nữ nhân trong buồng lái, lão Trương mở to hai mắt mà nhìn: ''Quan nha đầu, sao lại là cháu/"

Bộ dạng này, giống như gặp quỷ vậy.

"Trương thúc, sao lại không thể là cháu a, cháu không thể lái xe được sao?"

Quan Nguyệt cười cười, có chút đắc ý.

Lão Trương này một mực ưa thích kể chuyện bát quái về nàng, khiến cho hiện tại toàn bộ cư xá đều biết, nàng có bạn trai, còn có người nói nàng muốn kết hôn, thậm trí là mang thai.

Hiện tại làm cho lão Trương giật mình như vậy, Quan Nguyệt cảm giác có chút thoải mái.

"Quan nha đầu, lá gan của ngươi thật không nhỏ, không phải lái từ trường học lái về chứ, vậy cũng phải mấy trăm cây, mà ngươi như thế nào nửa đêm mới tới nhà?" Lão Trương giật mình hỏi.

Lão biết rõ Quan Nguyệt hẳn là được nghỉ nên về nhà.

"Đây còn không phải do kẹt xe sao, Trương thúc thúc, đã muộn như vậy, ngươi nhanh mở thanh chắn đi, ngày mai cháu ra đăng ký sau."

"Được, được, để ta nâng lên."

Lão Trương bấm nút tròn ở bên cạnh, nâng thanh chán đường lên, Quan Nguyệt vẫy tay, nói một tiếng gặp lại, sau đó lái xe vào trong.

Nhìn đèn sau ô tô, Lão Trương vỗ vỗ cái trán, trong lòng nghĩ đến: "Quan nha đầu này, thật sự muốn kết hôn rồi sao? Đến xe làm của hồi môn cũng mua xong rồi, không được, không được, mình phải nói chuyện này với người khác mới được."

Nhìn thoáng qua ven đường, không có xe tới, lão Trương lần nữa trở lại phòng bảo vệ, làm động tác ngủ gật.

Tiến vào cư xá, Quan Nguyệt liền đem xe đỗ đối điện, vừa xuống xe, liền nhìn thấy hai vợ chồng Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã đứng đợi ở cửa chung cư, Quan Nguyệt nhanh chóng chạy tới.

"Cha, mẹ, hai người chưa nghỉ sao?"

Nhìn thấy con gái bình an về đến nhà, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã đều nhẹ nhàng thở ra.