Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 821: Không Có Lương Tâm (1)




"Ngươi....Các ngươi đều là bảo vệ của Sơn Hải, các ngươi tới đây làm gì..."

Nam nhân cầm côn sắt nhìn thảm trạng của tóc vàng, giọng nói có chút run rẩy.

Hắn nhận thức được những người này.

Bọn họ đều là bảo an của Sơn Hải Đại Hạ, hiện tại cũng chịu trách nhiệm bảo an cho tiểu khu này. Hắn không biết tại sao, mình lại trêu chọc vào đám người người kia.

"Bắt người của ta, còn hỏi ta muốn làm gì?"

Trương Bân nhìn Mọi Rợ bị bắt giữ một bên, lạnh giọng nói ra.

Mấy tên đầu trâu mặt ngựa này biết mình gây ra họa rồi, vội vàng thả tay ra, mọi rợ giãy giữa đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, liền hướng tên nam nhân vừa đánh hắn lao tới.

Khí lực của người nọ, sao có thể hơn được mọi rợ quanh năm làm việc nhà nông, hắn bị đè vào tượng, hai mắt mọi rợ đỏ chót, tay bóp cổ đối phương thẳng đến khi đối phương khàn giọng cầu xin tha thứ.

"Mọi Rợ!"

Lục Dương hô một tiếng.

Mấy bảo vệ vội chạy tới, đem mọi rợ kéo lại.

Bị người một nhà giữ lại, mọi rợ thanh tỉnh đi không ít, nhìn thấy Lục Dương tới, ủy khuất nói: "Lục ca."

"Tình huống gì đây, nói ta nghe xem."

Lục Dương đi tới, vỗ võ bả vai mọi rợ.

Mọi rợ nói ra: "Hôm nay ta được nghỉ, ý định đi đến công trường nhặt chút dây kẽm bán lấy tiền, nhưng mới vào được một hồi thì đám người này đi tới, nói ta trộm đồ, còn bắt ta bồi thường, ta chỉ nhặt những thứ kia thôi..."

Thuận theo ngón tay mọi rợ chỉ, Lục Dương thấy mấy thứ gọi là đồ trộm.

Đều là ít mảnh sắt dây thép, mấy thứ này đều được sử dụng qua, đã có thể gọi là phế liệu, hoàn toàn không có giá trị sử dụng gì, ở công trường, tuyệt đối coi như là phế phẩm.

Mọi rợ lúc trước đã làm qua ở công trường, nên hắn biết rõ những thú này, vì vậy muốn nhân dịp nghỉ tới kiếm chút tiền lẻ.

Tình huống cũng rõ ràng.

Mấy tên côn đồ này, là do bên phía nhà đâu tư thuê tới đây canh giữ, nhìn thấy mọi rợ ở công trường nhặt đồ, liền nghĩ thừa dịp lừa một khoản, kiếm chút tiền tài...

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, lần này đụng phải cọng rơm hơi cứng.

"Mọi rợ, không sao chứ."

Lục Dương phát hiển, thời điểm sờ bả vai, mọi rợ nhịn không được rên một tiếng.

"Không sao, không sao." Mọi rợ lắc đầu.

Lục Dương không tin, thì tay đem áo mọi rợ giật xuống, sau đó nhìn thấy sau lưng mọi rợ có một đoạn máu bầm do bị côn sắt đánh xuống.

Không cần phải nói, cũng biết đây là kiệt tác của mấy tên côn đồ này.

Ánh mắt Lục Dương trầm xuống.

Hắn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Trương Bân.

"Mọi rợ, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi trước."

Lục Dương kêu mọi rợ ra ngoài.

Không cần phải nghe chỉ lệnh, Trương Bân biết rõ phải làm thế nào, bọn hắn ra tay rất có chừng mực, sẽ không lưu lại thương thể trên người, nhưng thống khổ cũng không phải dễ dàng vượt quá.

Hai người vừa đi không xa, trong phòng bảo vệ liền truyền đến tiếng hét thảm thiết, mọi rợ quay đầu nhìn nhìn, có chút bận tâm....

"Không có việc gì, Trương Bân sẽ xử lý tốt, bọn hắn có chừng mực."

Lục Dương nhìn thoáng qua mọi rợ.

"Lục ca, thực xin lỗi, ta khiến ngươi mất mặt rồi."

Khuôn mặt đen xì của mọi rợ nhìn không ra biểu lộ, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra, hắn hiện tại hết sức hổ thẹn.

"Nói gì vậy, bọn hắn nhiều người như thế, một mình ngươi không phải đối thủ, ngươi ở bên ngoài, phải biết nhẫn nhịn, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chờ khi nào nắm chắt, lại đi báo thù sau."

An ủi mọi rợ một câu, Lục Dương lại hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào mà chạy đến đây nhặt sắt vụn, hay là bên phía công ty nợ tiền lương của ngươi."

Công ty chắc chắn không có chuyện nợ lương nhân viên, càng sẽ không nợ lương của mọi rợ, Lục Dương nói như vậy, chỉ muốn hỏi xem mọi rợ có gặp phải khó khăn gì không.

"Không có, không có."

Mọi rợ liền vội vàng lắc đầu.

"Tiền lương của công ty, đúng ngày 15 đều phát cho ta, hơn năm nghìn, ta ở dưới quê một năm cũng không kiến được nhiều tiền như thế."

"Vậy ngươi quan tấm mấy thứ sắt vụn này làm gì? Nhặt tổn sức bán cũng chả được mấy đồng." Lục Dương nhíu mày.

Mọi rợ do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Tiền của ta, đều bị cha ta lấy đi rồi, nên ta muốn kiếm chút tiền, lễ tết mua vé xe về quê."

Tiền của mọi rợ đều bị ông chú ngoại lấy đi rồi.

Đến cả tiền mua vé xe cũng không có?

Nghe được tin này, Lục Dương có chút khó tin, trước khi hay nghe mẹ với bà ngoại kể về ông chú ngoại, gì mà không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ngày ngày đánh bạc, lúc ấy, Lục dương đối với ông chú ngoại cũng không có ấn tượng gì hay, nhưng không nghĩ tới lại đến trình độ như vậy.

Mọi rợ hiện tại mới ra xã hội, không phụ cấp một chút, còn đem toàn bộ tiền lương cầm đi? Làm cai gì vậy? Muốn con của mình cả đời ngóc đầu lên không nổi?

Đúng là thế giới lớn, loại người nào cũng có.

"Thẻ không phải trên tay ngươi sao? Sao hắn lại có thể lấy tiền đi được?"

Lục Dương nhíu mày hỏi.

Mọi rợ nói: "Ta dùng thẻ làm ở quê, một thẻ với một sổ tiết kiệm, thẻ ở trên tay ta, còn sổ tiếp kiệm thì để ở trong nhà..."

Lục Dương biết rõ, nếu như biết mật khẩu thì sổ tiết kiệm cũng có thể rút được tiền.

Nhịn không được lắc đầu, Lục Dương nói ra: "Vé tàu về quê năm nay, ta giúp ngươi mua, nhưng ta cảm thấy thế mãi cũng không được, ngươi nên làm một chiếc thẻ khác...Công ty chúng ta đại bộ phận đều dùng thẻ của ngân hàng công thương."

Nhìn bộ dạng do dự của mọi rợ, Lục Dương có chút hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Mọi rợ, ngươi cũng sắp hai mươi rồi, cũng phải vì ngươi mà tính, hiện tại tiền trên tay cha ngươi, ngươi cảm thấy hắn còn giữ cho ngươi không? Đoán chừng vài ngày sau lại thua hết không còn một đồng, nhiều năm như vậy, ngươi là con của hắn, ngươi không rõ ràng điểm này sao?"

"Lần trước chân ngươi bị ngã trở về, nói thế nào? Ngươi nói muốn mua cho mình một chiếc xe hơi, nhưng tiền của ngươi đều bị cha ngươi lấy đi đánh bạc, ngươi lấy tiền đâu mua xe? Ngươi bây giờ không có tiền, tiền đâu mua phòng ở trên thị trấn để sống, tiền đâu về sau mà lấy vợ?"

Lời này của Lục Dương cũng không phải đang hù dọa mọi rợ.

Kiếp trước, mười năm sau Mọi Rợ vẫn còn ở một mình trong Tiền gia trang, bình thường làm việc nhà nông, nhàn rỗi thì đi theo người khác ra ngoài kiếm tiền, mua không nổi phòng ở, cũng không có xe, lại có người cha như vậy, vì vậy mười dặm tám thôn, cũng không ai nguyện ý giới thiệu đối tượng cho hắn.

Lúc kia hắn triệt để trở thành một người đàn ông nông thôn độc thân, chỉ có biết đi câu cá, tự mình nấu ăn...Ông chú ngoại lúc đó thỉnh thoảng oán trách hắn không dùng được, là một tên vô dụng, đến cả vợ cũng không có.

Lục Dương tuy rằng cũng độc thân, nhưng do lúc kia hắn không tin tưởng vào hôn nhân, nếu như muốn kết hôn mà nói, lấy điều kiện của hắn lúc đó, cũng có thể tùy thời kết hôn, mọi rợ thì khác, là do hắn không có lựa chọn nào.

"Được, mấy ngày nữa ta sẽ đi làm một chiếc thẻ công thương."

Mọi rợ nghiến răng nói ra.

Trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, Lục Dương là vì mình suy nghĩ, tiền lương hắn vất vả làm ra, lại chảy vào túi áo cha hắn, mà số tiền này, khẳng định sẽ bị cầm đi đánh bạc hết sạch.

"Không cần đợi mấy ngày nữa, hôm nay ta liền mang ngươi đi làm, làm xong, đến phòng tài vụ, thay đổi tài khoản nhận lương, tiền của ngươi làm ra, chính ngươi xem trọng ,ngàn vạn đừng đưa cho ba của ngươi nữa, bằng không về sau ta cũng mặc kệ."