Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 820: Tống Tiền




Đi ra văn phòng, Lục Dương có chút thương tâm.

Đồng học Tiểu Vũ từ này miễn nhiễm máu gà rồi, đó cũng không phải tin tức tốt.

"Chủ tịch."

Trương Bân ở trước cửa công ty tuần tra, nhìn thấy Lục Dương đi ra, vội chạy tới.

"Nhìn ánh mắt của cậu phát ra ánh sáng, xem ra tâm tình hôm nay không tệ a."

Lục Dương cười cười.

"Nhờ đi theo chủ tịch ngài, thơi gian qua sống không tệ."

Trương Bân cười ha hả nó.

Hắn là đội trưởng đội bảo an, tính cả tiền thưởng cùng tiên lương thì một tháng cũng được một vạn, so với thời điểm ở Miêu Thôn không biết thoải mái hơn bao nhiêu lần, mấu chốt công ty còn cho hắn cùng Tống Lão Hổ một căn phòng, cũng bớt được chút tiền thuê nhà, làm bảo vệ công ty một ngày còn được lo hai bữa cơm, nếu không tiêu sài phung phí, thì kiếm được bao nhiêu sẽ tiếp kiệm được bấy nhiều, đương nhiên đoạn thời gian này sẽ thoải mái rồi.

"Đã đặt vé về quê chưa?"

Lục Dương hỏi.

Trương Bân lắc đầu, nói: ''Vẫn chưa đặt."

"Sao vẫn chưa đặt, nếu đặt muộn sẽ không có vé, cẩn thận không về được, nếu không có thời gian thì nhờ những người khác lên mạng đặt dùm, thao tác rất đơn giản..."

Trương Bân cười nói: "Vợ của tôi mấy hôm trước mới tới, bây giờ cùng tôi ở một chỗ, năm nay không có ý định về quê, tôi cùng chủ nhiệm Tống thương lượng một chút, năm nay hắn trở về quê lễ tết, mấy ngày lễ tết ta tôi sẽ trong coi...Phúc lợi công ty tốt như vậy, nếu để trong dịp lễ tết công ty gặp phải kẻ trộm, chúng ta liền không có mặt mũi gặp người khác nữa rồi."

"Không nghiêm trọng như vậy chứ, làm việc thì làm việc, được nghỉ thì nghỉ đi, công ty không có thứ gì đáng giá, sẽ không bị kẻ trộm đặc biệt thương nhớ đâu." Lục Dương cười cười: "Đúng rồi, Tiền Mãn đâu? Vẫn còn tuần tra ở cửa sau?"

Từ lúc Lục Dương đi vào công ty đến giờ, bảo vệ gặp được khá nhiều, nhưng vẫn không thấy được Tiền Mãn đâu.

Mẫu thân một mực dặn dò bản thân phải chiếu cố tốt Tiền Mãn, Lục Dương nhớ kỹ trong lòng, hắn bình thường ít khi đến công ty, nếu như đã đến đây, khẳng định phải đi thăm tên tiểu tử kia.

"Hắn a...."Trương Bân nhìn cư xá đối diện, nói ra: "Hôm nay là ngày nghỉ của hắn, lúc trước tôi về, nhìn thấy tiểu tử kia ở bên phía công trường đung đưa, không biết đang làm gì."

Lục Dương khoát tay áo: "Vậy được, để ta qua xem, cậu đi làm việc đi."

Lái xe ra khỏi công ty, qua bên đường cái, liền đến cư xá đối điện, Lục Dương trước đi đến khú ký túc xá nhìn nhìn, quả nhiên giống như với lời Trương Bân nói, Tiền Mãn cũng không ở trong phòng.

Phòng của Tiền Mãn có hai người, một người là hắn, người còn lại là Lâm Nhị Hổ, bất quá, Lâm Nhị Hổ thường xuyên lái xe cho Lục Dương, vì vậy thường xuyên sẽ không về công ty, nên rất ít khi về ký túc xá.

"Giả hỏa này, đến công trường lắc lư làm gì?"

Lục Dương có chút cạn lời.

Giờ này còn chưa trở lại, thế đoán chừng theo lời Trương Bân nói, vẫn còn ở phía bên phía công trường chơi đùa.

Cái tiểu khu này, một nửa đã xây xong rồi, bị công ty bọn họ bỏ tiền ra mua, còn có một nửa đang xây, bất quá, không biết vì lý do gì, đã đình công được một hồi, cũng may mắn lúc ấy Lữ Tiểu Vũ mua đều là phòng có sẵn, dựa theo tiến độ công trình hiện tại, đợi mấy tòa nhà bên kia xây xong, còn không biết đến ngày tháng năm nào

Cư xá ở vùng mới giải phóng khá khó để bán ra ngoài, nhưng chỗ này được công ty Lục Dương mua lại một phần, vì vậy đáng lẽ ra tài chính phải xung túc mới đúng, nhưng chỗ này vẫn đình công không xây dựng, Lục Dương cũng khó hiểu vì sao.

Lục Dương lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Mãn.

Tiếng chuông đổ một hồi, nhưng vẫn không có người nghe.

"Gia hỏa này, làm gì vậy?"

Lục Dương nhíu nhíu mày, hướng phía công trường đi đến, mọi rợ không nghe máy, phải đi qua tìm xem.

Công trường bị vách sắt xanh bao phủ, bất quá, rõ ràng trong thời gian dài không có người duy trì, vì vậy ngoại nhân có thể tùy ý dỡ xuống, nhẹ nhõm tiến vào.

Trong công trường đang thi công, khắp nơi là đất đá, vũng bùn.

Còn có máy trộn vữa, cần cẩu, những thiết bị để thi công công trình.

Bất quá, nơi đây một người cũng không có, Lục Dương cũng không nhìn thấy Tiền Mãn đâu.

Hắn lại gọi điện thoại.

Lần này đã có người nghe máy.

"Mọi rợ."

Lục Dương hô một tiếng.

"Làm cái gì mà vừa rồi không nghe máy?"

"Người là bằng hữu của hắn à, hiện tại bằng hữu của ngươi đã bị chúng ta bắt, cầm năm nghìn tệ tới mà chuộc người." Trong điện thoại, truyền đến thanh âm không phải của Tiền Mãn.

Sắc mặt Lục Dương hơi đổi, tỉnh táo lại, hỏi: "Tại sao phải chuộc người, bằng hữu của ta bị làm sao?"

"Bằng hữu của ngươi ở công trường trộm đồ, bị chúng ta bắt lại được, không trả tiền, cũng đừng nghĩ rời đi, ngươi có đền hay không, không đền, ta sẽ gọi cho người khác."

"Đừng, không cần, các ngươi cần tiền phải không, chỗ ta có, các ngươi ở đâu?"

Lục Dương nhàn nhạt mà hỏi.

Lục Dương liền đáp ứng xuống, chủ yếu lo lắng đối phương xúc phạm tới mọi rợ, hoặc là gọi cho người nhà mọi rợ, loại tình huống này, càng thêm hỏng bét.

"Ngay tại cửa chính phòng bảo vệ của công trường, mau tới đây."

"Được, các ngươi chờ ta."

...

Nhìn thoáng qua phương hướng cổng chính, vừa rồi hắn từ lỗ hổng chui vào, cũng không phải tiến vào bằng cửa chính, nếu như vừa rồi đi vào bằng cửa chính, đoán chừng đã phát hiện mọi rợ rồi.

Lục Dương cũng không tin, mọi rợ đến công trường trộm vặt.

Đầu tiên, mọi rự không phải loại người như vậy, thứ hai, mọi rợ hiện tại một tháng tiền lương cũng được năm nghìn, công ty còn lo ăn lo ở, hoàn toàn không cần phải làm loạn chuyện này.

Bất quá.

Bây giờ hắn cũng chỉ có một mình, cũng sẽ không lỗ mãng chạy qua, vừa rồi ở trong điện thoại có thể phán đoán được, đối phương khẳng định không phải chỉ có một người.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Bân.

"Trương Bân, Tiền Mãn xảy ra chuyện, cậu mang theo ít người tới đây."

"Chủ tịch, tập hợp ở đâu?"

Trương Bân căn bản không hỏi nhiều, ngữ khí của hắn hết sức nghiêm túc.

"Bên phía công trường ở cư xá, ta ở chỗ này chờ, nhớ mang theo gậy cảnh sát."

Cúp điện thoại, Lục Dương cũng không quay lại xe lấy tiền.

Ở bên này chậm rãi đứng đợi.

Phòng bảo vệ.

Trong phòng giống như phòng chứa đồ, mọi rợ bị ba bốn người trói lại ở trên mặt đất, nhìn tên tóc vàng cầm điện thoại của mình nghe, tâm tình mọi rợ kích động, ra sức giãy giụa.

Bốn người nắm giữ thiếu chút nữa bị ném bay ra ngoài.

Một người trong đó, hung hăng dùng côn bổng nện xuống sau lưng mọi rợ, mọi rợ bị đau, rên than một tiếng, vài người khác lúc này mới vững vàng đè hắn lại.

"Mẹ kiếp, tiểu tử này có khí lực thật lớn a."

Nam nhân cầm lấy côn bổng nhịn không được nói ra.

"Nhìn thể trạng của hắn chẳng phải biết sao, đen sì như cục than, khí lực há lại không lớn? các ngươi cẩn thận một chút, cũng đừng làm cho gia hỏa này chạy thoát, vừa rồi bạn hắn mới gọi điện tới, đang mang tiền tới đây, năm nghìn tệ, đến lúc đó mỗi người chúng ta một nghìn."

Tóc vàng nhìn nhìn điện thoại, xong rồi ném qua một bên.

Một tên nắm giữ tay mọi rợ cười nói: "Ca, không nghĩ tới chúng ta tới công trường này lại còn có thể kiếm được tiền a."

"Ai bảo tên ngu xuẩn này tự đưa mình tới cửa cơ chứ."

Tóc vàng cười lạnh một tiếng.

Mấy phút sau, một tiếng kẽo kẹt vang lên, giống như thanh âm mở cửa sắt.

"Người có lẽ đến rồi."

Trên mặt tóc vàng hiện nét vui mừng, đẩy hướng cửa bên ngoài đi đến.

Vừa mới mở cửa.

Tóc vàng trợn tròn mắt.

"Lầm....Hiểu lầm...."

Vừa dứt lời, thời điểm những người ở trong phòng không rõ tình huống thế nào, thì thân thể tóc vàng bay ngược vào trong, hung hăng đập xuống đất.

Cùng lúc đó, một đám người mặc đồng phục an ninh, tay cầm gậy từ bên ngoài tiến vào.