Nửa ngày sau.
Từ Thi mới đẩy được Lục Dương ra, miệng lớn thở ngấp, vừa rồi nàng cảm giác như mình hít thở không nổi.
Nhìn bờ môi có thoáng sưng đỏ, Lục Dương nở nụ cười, nói ra: "Mẹ ngươi có nói lúc nào thì tới?"
"Không có...Không có..." Từ Thi có chút không dám nhìn ánh mắt Lục Dương, nói chuyện thanh âm cũng rất hỏ: "Ngày hôm qua có gọi điện thoại, nàng nói buổi trưa sẽ đến."
"Vậy không có tới thì làm sao bây giờ?"
Lục Dương đưa tay nâng cằm Từ Thi lên.
Từ Thi cho rằng Lục Dương lại muốn hôn tiếp, liền nghiêng đầu qua một bên.
Sau đó nghe được Lục Dương nói.
"Hôm nay ký túc xá của trường khóa cửa rồi, nên ngươi không về được, vì vậy, nếu như mẹ ngươi không có tới đón, thế thì chỉ có thể đi qua chỗ Trần Thu Nguyệt ngủ tạm, nhưng một mình ngươi đi ta không yên tâm lắm, vì vậy ta quyết định sẽ ở cùng một chỗ với ngươi cho an toàn."
Lục Dương nghiêm túc nói ra.
"A."
Từ Thi kinh hô một tiếng, nếu như buổi tối qua bên kia, thế thì không phải chí có nàng với Lục Dương thôi sao...Từ Thi không dám nghĩ đến cảnh tiếp theo, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
"Đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ muốn học một chút từ Tiếng Anh, gần đây ta quên khá nhiều từ."
Lục Dương an ủi.
Hiển nhiên lời an ủi này chả có hiệu quả, vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được thân thể Từ Thi phát run lên.
....
Kế hoạch học Tiếng Anh của Lục Dương chính thức được ném xuống biển.
Từ phu nhân từ trước đên nay không tin cậy, không biết có phải dự cảm được nữ nhi nhà mình đang bị người nào đó ức hiếp hay không, vậy mà lần này nàng lại đến đúng hẹn, Lục Dương chỉ có thể lưu luyến không rời đưa Từ Thi đến Tây Môn.
Từ Tú Vân vẫn như trước lái chiếc Porsche Cayenne.
Màu sắc đỏ thẫm, rất dễ làm người ta vô cùng chú ý, thời điểm đi ngang qua, liền nhịn không được phải nhìn nhiều lần.
Lục Dương mang theo hành lý của Từ THi, để vào sau cốp, Từ Thi vai đeo balo, ánh mắt vẫn còn nhìn Lục Dương đứng bên cạnh.
"Lục lão bản, hôm nay không còn sớm nữa, nhanh phải về, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Từ Tú Vân đi lên ghế lái.
Hôm nay tới tương đối trễ, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian chạy về.
"Ừ, trên đường lái chậm một chút."
Lục Dương hướng về chiếc Porsche vẫy tay áo.
Xe dần dần đi xa, quẹo một cái biến mất trong tầm mắt.
Trở lại văn phòng, Lục Dương nhìn bình thủy tinh đặt trên bàn, bình thủy tình này trước khi đi Từ Thi để lại, lúc trước nó đều được đặt bên trong rương hành lý của nàng.
Lục Dương cầm trên tay, thân bình bóng loáng, phía trên đậy nắp lại, còn buộc thêm nơ con bướm dải lụa màu.
Mở ra nắp.
Bên trong có vô số ngôi sao nhỏ đầy đủ loại màu sắc.
Chứa đầy một cái bình, không biết có bao nhiêu cái.
Lục Dương biết rõ, nhưng ngôi sao này đều do Từ Thi một tay làm đấy, đây cũng là lễ vật nàng tặng cho mình trước khi về.
Tháng đầu tiên của năm 2012 sắp kết thúc.
Vài ngày sau, sinh viên đại học Hà Đông cũng nghênh đón kì nghỉ của bọn hắn.
Tới gần giữa trưa, Lục Dương liền lái xe tới bên này, mặc dù nói lễ tết sẽ không quay về, nhưng trước khi Quan Nguyệt rời đi, hắn cũng muốn tới đưa tiễn nàng một phen.
Trong sân trường cũng là hình ảnh sinh viên vội vàng rời đi.
Khu rừng nhỏ trọc lóc, liền có thể nhìn xuyên qua, mùa này, những đôi uyên ương đã mất đi một danh lam tháng cảnh để vụng trộm.
Ở trước căn tin trường.
Lục Dương gặp được một đoàn người Quan Nguyệt.
Triệu Oánh Oánh, Hoàng Hà, Trương Yến,...Mấy nữ sinh đều có ở đây.
"Nhanh vậy."
Nhìn thấy Lục Dương đi đến, Quan Nguyệt vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của hắn.
"Các ngươi đều ăn chưa?"
Nhìn đám người Triệu Oánh Oánh, Lục Dương hỏi.
"Vẫn chưa, vẫn chưa, chúng ta vẫn chưa ăn, hôm nay Trương Yến nói nàng mời khách ,chúng ta đặc biệt ở đây để chờ anh."
Quan Nguyệt đứng một bên giải thích.
Lục Dương liếc nhìn Trương Yến, đại khái cũng đoạn được vì chuyện làm thêm mà Trương Yến muốn cảm ơn mình, bởi vì mình lại bạn trai của Quan nguyệt, mời một mình không tốt lắm, vì vậy ý định đem tất cả bạn cùng phòng đều kêu đến."
Cùng Vương Khánh Huy một chỗ, Trương Yến rõ ràng thông minh lên rất nhiều.
"Không cần khách khí như thế."
Lục Dương khoát tay.
Trên mặt Trương Yến tràn đầy vui vẻ, nói ra: "Bữa cơm này cứ để ta mời, coi như cảm ơn ngươi đã giúp ta một đại ân."
"Chúng ta chỉ giúp đỡ nhau thôi mà."
Lục Dương nói ra.
Trương Yến cười cười.
Những người khác không biết lời này có ý gì, nhưng trong lòng Trương Yến thì hết sức rõ ràng, lần trước chuyện Vương Khánh Huy gửi tới những ảnh chụp kia, nếu như không phải mình lặng lẽ trả lại cho Lục Dương, thì chỉ sợ hắn và Quan Nguyệt cũng sẽ không hài hòa như hiện tại.
"Bên ngoài lạnh quá, vào trong nói đi."
Triệu Oánh Oánh vừa nói chuyện, vừa nhúc nhích người vào trong, dù sao bên ngoài cũng lạnh quá rồi.
Không biết có phải do để xinh đẹp, nên hôm nay nàng mặc ít nhất.
"Vào thôi."
Lục Dương nhìn phương hướng căn tin, cùng bốn nữ sinh đi vào.
Trường học hôm nay mới nghỉ, nên trong căn tin có rất nhiều người, hơn nữa đại học Hà Đông không giống trường của Lục Dương, nơi này có nghiên cứu sinh, ngày nghỉ của bọn họ rất ngắn, vì vậy căn tin một mực sẽ mở cửa.
Căn tin được tiêu chuẩn hóa, rất sạch sẽ, nhưng không có loại như phòng ăn nhỏ, bốn người tìm một chỗ ít người ngồi xuống, Trương Yến đi đến cửa sổ gọi mấy món ăn.
Chờ Trương Yến trở về, mấy người trò chuyện với nhau.
"Công việc kia đã quen chưa?"
Lục Dương nhìn thoáng qua Trương Yến hỏi.
"Ừ, quen rồi, lúc bắt đầu thì không hiểu lắm, có chút chậm, nhưng hiện tại đã rất nhanh." Trương Yến hưng phấn nói.
"Vậy là tốt rồi, sớm chút đem nợ trả hết, còn có thể kiếm thêm chút tiền, tranh thủ tự chủ tài chính."
Lục Dương cười cười.
Tự chủ tài chính ở đại học không giống như tự chủ tài chính ngoài xã hội, chỉ cần có thể không dựa vào cha mẹ, tiền kiếm được đủ nuôi sống bản thân, có thể đóng học phí, cũng đã có thể nói là tự chủ.
Đối với sinh viên hiện tại mà nói, một tháng ba nghìn tệ, kỳ thật đã là rất tốt, dù sao, không phải mỗi gia đình nào cũng có cha mẹ làm lão bản như Lưu Lỗi.
Lại nhìn Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà.
Lục Dương vừa cười vừa nói: "Ta còn mấy công việc làm thêm, nếu các ngươi muốn, ta có thể giúp đỡ liên hệ."
Nhìn bộ dạng hai người muốn nói lại thôi, Lục Dương sao không rõ trong lòng các nàng đang nghĩ gì, mấy người bạn cùng phòng Quan Nguyệt đều có xuất thân bình thường, loại công việc không ảnh hướng đến việc học này, hơn nữa một tháng còn được ba nghìn, sao các nàng lại không động tâm được cơ chứ.
Vì vậy không đợi các nàng mở miệng, Lục Dương chủ động nói ra.
Nghe được hắn nói vậy, Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà mừng rỡ không thôi.
Triệu Oánh Oánh hỏi: "Thật không? Cũng là cộng tác viên xét duyệt video?"
"Đúng vậy, công việc như vậy." Lục Dương gật đầu.
Hoàng Hà kinh hỉ nói: "Ta cũng có thể làm sao?"
"Được, chỉ cần có máy tính là được."
Lục Dương cười nói.
"Có có có, chúng ta đều có máy tính."
Triệu Oánh Oánh vội vàng lên tiếng.
"Vậy được, ta sẽ gọi người phụ trách Triệu Oánh oánh liên hệ với các ngươi, đem ba người các ngươi phân đến một tổ."
Lục Dương gật đầu.
Vừa mới dứt lời.
Lục Dương cảm giác được tay mình bị véo, nhìn qua, là Quan Nguyệt làm đấy.
"Em, em thì sao? Không có phần của em à?"
Quan Nguyệt bĩu môi.
"Em thì coi như khỏi, em lo học tập cho tốt đi."
Lục Dương cự tuyệt nói.