Ăn uống no nê, Lữ Tiểu Bạch ôm Tiểu Đậu Nha, nói ra: "Dì nhỏ, cháu giúp dì nhiều như vậy, dì có thể mua cho cháu một cái điện thoại di động được không?"
"Không được, ngươi vẫn còn đến trường, dùng điện thoại làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ vẫn lắc đầu như trước.
"Dì nhỏ...."
Lữ Tiểu Bạch giật giật góc áo Lữ Tiểu Vũ.
"Mẹ."
Tiểu Đậu Nha cũng hô một tiếng.
Một đứa lớn một đứa nhỏ cùng ở một chỗ làm nũng, làm cho đầu óc Lữ Tiểu Vũ có chút choáng váng, cũng may ý chí nàng kiên định, vẫn giữ nguyên quyết định cự tuyệt, trước khi thành tích học tập của Lữ Tiểu Bạch tốt lên, kiên quyết không mua cho nàng bất cứ thứ gì.
"Dì nhỏ, thế cháu không lấy điện thoại nữa, dì cho cháu ngàn tệ, không....tám trăm tệ cũng được a."
Lữ Tiểu Bạch thay đổi yêu cầu.
"Cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ nhíu mày.
So với việc mua điện thoại làm chậm trễ việt học, thì cho tiền tiêu vặt, Lữ Tiểu Vũ cũng không bài xích lắm, chẳng qua cảm thấy một học sinh trung học, cầm tám trăm tệ trong tay thì có chút nhiều.
Lữ Tiểu Bạch nói ra: "Dì nhỏ, dì cũng không phải không biết, nãi nãi keo kiệt thế nào, một chút tiền tiêu vặt cũng không cho cháu, mấy đứa bạn của cháu, ai nấy cũng có tiền tiêu vặt sài, các nàng mời cháu ăn đồ, mua cho cháu nước uống, cháu chũng phải mời lại a, nếu không, về sau còn ai chơi với cháu nữa."
Lữ Tiểu Vũ biết rõ Lữ Tiểu Bạch đang nổ.
Mỗi bữa trước khi đi học, lão Lữ hay ba mẹ Lữ Tiểu Bạch đều cho nàng chút tiền tiêu vặt, căn bản không thảm đến mức như nàng nói.
"Dì nhỏ, xem cháu giúp dì chuyện lớn, chỉ tám trăm thôi, được chưa, dì nhỏ ooooo"
"Cho ngươi sáu trăm, bớt kể khổ đi."
Lữ Tiểu Vũ không tiếp tục cho Lữ Tiểu Bạch làm nũng, lấy ra túi tiền, đếm sáu tờ tiền giấy đưa cho Lữ Tiểu Bạch, tuy rằng so với con số lý tưởng ít hơn hai trăm, nhưng Lữ Tiểu Bạch vẫn vui vẻ nhận lấy.
Tâm tình Lữ Tiểu Bạch không tồi, trên đường về nhà còn một mực hát vang.
Trở lại nhà trọ nhân viên.
Lữ Tiểu Bạch trước đem Tiểu Đậu Nha trả lại dì hàng xóm, sau đó cùng Lữ Tiểu Vũ vào nhà.
Nghe được tiếng mở cửa, Lữ mẫu đang ở trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người đồng thời trở về, bà trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Bạch, hỏi: "Tiểu Bạch, cháu rời ra lúc nào?"
"Cháu làm xong bài tập liền ra ngoài a."
"Cháu về phòng trước đây."
Nói xong, nàng bỏ chạy trở về phòng.
Lữ mẫu mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hiện tại, bà quan tâm chuyện của Lữ Tiểu Vũ hơn chứ không phải chuyện của Lữ Tiểu Bạch.
"Con thấy sao?"
Lữ mẫu đi đến bên cạnh Lữ Tiểu Vũ ngồi xuống.
"Cũng được." Lữ Tiểu Vũ trả lời.
"Cũng được là sao?"
"Là rất không tệ, tốt nghiệp danh giáo, lớn lên cũng đẹp trai."
Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói vậy, trên mặt Lữ mẫu hiện lên nét vui mừng, nói ra: "Vậy con chấm rồi đúng không?"
Lữ Tiểu Vũ nói ra: "'Đúng vậy a, cũng được, bất quá hình như người ta không thích con, còn chưa nói được mấy câu, thì liền nói trong sở có việc, vội vã rời đi, theo con đoán, hắn chê vóc dáng con thấp, dù sao hắn cũng cao như vậy...."
Lữ Tiểu Vũ còn giả vờ giả vịt phân tích.
"Thực là thế sao, con không gạt mẹ chứ?"
Lữ mẫu có chút không tin.
"Thật mà, ai lừa làm chó."
Lữ Tiểu Vũ thập phần khẳng định nói.
Lữ mẫu cũng ít nhiều tin tưởng lời nói của con mình, nghe được đối phương ăn chưa được mấy miếng liền vội vã rời đi, bà có chút tức giận nói: "Chỉ là tiến sĩ, có gì mà đặc biệt hơn người, hắn còn dám chướng mắt con gái nhà ta..."
"Mẹ, mẹ nói rất đúng." Lữ Tiểu Vũ đồng tình
Lữ mẫu suy nghĩ một chút, nói thêm: "Ba của ngươi có bằng hữu tên là lão Lý, nhà hắn có một chất nhi, làm ở đài truyền hình, đã vào biên chế, ngày mai ta hỏi cha ngươi một chút, xem có thể gặp mặt được không."
"Mẹ, ngày mai không được, ngày mai con phải đi làm, lần sau đi, lần sau có cơ hội, nhất định đi gặp."
...
Chung cư Hoa Đình, nhà Liễu Thanh Thanh.
Lục Dương nhận được tin nhắn Lữ Tiểu Bạch gửi tới.
Hắn trả lời: "Tiểu Bạch, làm không tệ, mà dì nhỏ của ngươi có biết là chủ ý của ta không?"
"Không biết, nàng cái gì cũng không biết, dượng, người cứ yên tâm, miệng của cháu kín lắm."
"Ừ, vậy là tốt."
"Dượng, vậy cái kia..."
"PS3 đúng không."
"Đúng đúng đúng, chính là cái này, hiện tại đang nghỉ đông, vừa vặn có thời gian chơi."
"Đợi hai ngày đi, để ta cho người đi mua, đợi đến lúc có hàng ,sẽ điện cho ngươi."
"Được được, cảm ơn dượng, dượng vạn tuế."
Ăn xong bữa tối trở về phòng, Lục Dương lên mạng tìm hiểu PS3, mặc dù đối phương chỉ là một đứa nhỏ, nhưng đã hứa, vẫn phải thực hiện đấy.
Ngày hôm sau, Lục Dương lái xe đưa Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung tới nhà ga.
Đưa mắt nhìn hai người vào trong, Lục Dương vội vàng lái xe quay lại trường học.
Thẩm Yên theo Lý Minh Bác cùng một chỗ quay về Xuyên Thục, Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung cũng đi rồi, hiện tại chỉ có cô bé đáng thương Từ Thi ở lại.
Từ Kim Lăng chạy tới Lục Thành, khoảng cách cũng không gần, tạm thời còn không biết Từ Tú Vân lúc nào mới tới đây, coi như lần nưa bị cho leo cây, Lục Dương không tỏ ra ngoài ý muốn, nữ nhân kia chính là người cuồng công việc, trong lúc bận rộn, khả năng cao sẽ quên mình có một đứa con gái.
Trước lúc lái xe tới nhà ga, Lục Dương đã nói Từ Thi ở văn phòng đợi hắn.
Từ Thi cũng mang theo hai rương hành lý để ở văn phòng, bản thân nàng chống cằm, ngẩn người.
Lục Dương đi vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Thi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục Dương.
"Nguyệt Nguyệt cùng Dung Dung đi rồi sao?"
"Ừ, giờ này chắc lên tàu rồi."
Lục Dương gật đầu, một bên vừa nói chuyện, vừa gỡ xuống khăn quàng cổ, đặt ở sau ghế Từ Thi.
Từ Thi nhìn nhìn chiếc khăn, đây là quà tặng sinh nhật mà năm trước nàng tặng cho Lục Dương.
Thò tay lên mặt Từ Thi véo một cái, Lục Dương cười nói: "Nhóc đáng thương, tất cả mọi người đi hết rồi, hiện tại chỉ còn mình ngươi thôi, khà khà."
"Không phải còn có ngươi nữa sao?"
Từ Thi trừng mắt nhìn nhìn.
Một mực bị Lục Dương véo mặt, nàng cũng sớm thành thói quen.
"Ta thế nhưng là lão sói xám."
Lục Dương khoa chân múa tay một hồi, biểu lộ biểu cảm hung ác.
"Đứng lên đi."
Lục Dương vỗ vỗ bả vai Từ Thi.
"Làm gì?"
Từ Thi có chút khó hiểu.
"Để ta ngồi, hiện tại không biết tự giác sao?"
Lục Dương nở nụ cười nói.
Từ Thi thành thành thật thật đứng dậy, đem vị trí nhường ra, Lục Dương ngồi xuống, sau đó thuận thế ôm Từ Thi vào trong ngực.
"Tốt rồi ,hiện tại hai chúng ta đều có chỗ ngồi."
Lục Dương chẳng biết xấu hổ mà nói, nói xong, còn đem hai tay xiết chặt, đem Từ Thi ôm chặc hơn.
Từ Thi rất nhẹ, đoán chừng tầm khoản 80 pound(36kg), ngồi trên đùi khá nhẹ, tuyệt đối không cảm giác bị mỏi, bị Lục Dương ôm, Từ Thi vùng vẫy hai cái, có chút khẩn trương nhìn cửa phòng làm việc.
Nàng sợ bị người ta bắt gặp.
Lần trước đã bị Lữ Tiểu Vũ phát hiện một lần.
"Không sao, ta khóa cửa rồi."
Lục Dương nói ra.
Từ Thi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dần dần buông tha cho giãy giụa.
"Từ Thi..."
Lục Dương hô một tiếng.
"Hả?"
Từ Thi quay đầu, nhìn Lục Dương.
"Ngươi sắp phải về nhà rồi, nghỉ Đông hơn một tháng ,ngươi sẽ nhớ ta chứ?"
Sắc mặt Từ Thi ủng đỏ, lấy dũng khí nhẹ gật đầu.
"Ta cũng sẽ nhớ ngươi."
Lục Dương nhẹ dùng sức xoay người Từ Thi lại ,mặc dù thân thể Từ Thi có chút không tự giác, Lục Dương đành nghiêng người về phía trước, nhắm thẳng vào bờ môi trắng nhạt, hôn lên....
"Ô ~"