Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 818: Vận Khí Tốt (2)




Mỗi ngày đã học tập đã mệt mỏi như vậy rồi, Lục Dương không muốn sau khi Quan Nguyệt học xong lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Đám Trương Yến là do có nhu cầu, Quan Nguyệt không giống vậy, cha mẹ Quan Quan sẽ không để con gái ở trường học thiếu tiền tiêu sài, coi như không đủ, còn có mình đây, căn bản không cần lo vấn đề về tiền.

"Vì sao em không được."

Quan Nguyệt lắc lắc cánh tay Lục Dương.

"Bởi vì ngươi là bà chủ, nào có bả chủ tự mình làm việc!"

Triệu Oánh Oánh vừa cười vừa nói.

"Quan Quan, Lục Dương sợ ngươi quá mệt mỏi ,không nỡ cho ngươi làm thêm."

Hoàng Hà cũng nói.

Thấy bộ dạng Quan Nguyệt sắp làm nũng, Lục Dương cũng thuận theo lời Hoàng Hà nói ra: "Đúng vậy a, sao lại cho em cực khổ làm thêm như vậy, anh còn không phải đau lòng muốn chết sao."

Nghe nói như thế, mấy nữ sinh đều muốn nôn ọe, Quan Nguyệt thì xấu hổ đỏ mặt, âm thầm bấm chân Lục Dương, nhưng chuyện này, nàng cũng không nhắc đến nữa.

Từng món ăn được bưng tới.

Mấy người bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, lại trò chuyện về bạn trai của Trương Yến là Vương Khánh Huy.

"Trương Yến, tên Vương Khánh Huy còn liên hệ với ngươi không?"

Lục Dương ăn một miếng đồ ăn, hỏi.

"Không có." Trương Yến lắc đầu: "Ta đã đem số hắn kéo vào sổ đen, bất quá, hình như hắn có liên hệ đồng học trong trường cấp ba, nói là xuất ngoại, hình như còn phát tài..."

Lục Dương khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Phát tài? Nào có chuyện dễ phát tài như vậy? Hắn hiện tại là tội phạm truy nã, nói đồng học của ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho hắn lừa."

"Sự tình hắn lừa đảo, đồng học với lão sư ở trường cấp ba đều biết rồi, chắc có lẽ không còn người nào tin hắn nữa đâu." Trương Yến nhẹ nhàng gật đầu, bị gạt thảm như vậy, nàng đối với Vương Khánh Huy hết hy vọng.

Một bữa trưa rất nhanh được ăn xong.

Từ căn tin đi ra, Lục Dương theo mấy người đi đến ký túc xá nữ, mấy nữ sinh lên lầu, Lục Dương đứng ở phía dưới đợi, không đến một hồi, Quan Nguyệt kéo hành lý đi ra.

Nàng ý định về nhà hôm nay.

Lục Dương tiến lên, đem hành lý nhận lấy.

"Sao lại nặng như vậy."

Lục Dương suy nghĩ một chút.

May mắn hành lý có bánh xe, có thể kéo được ,chứ một mực mang theo, mình cũng chịu không nổi.

Quan Nguyệt nói: "Một ít quần áo, còn có vài cuốn sách, laptop, còn có mấy bộ quần áo mùa đông, một đôi giày..."

"Tốt rồi, không cần phải kể kỹ càng như vậy."

Bên trong hành lý có sách, thảo nào nằng như vậy.

"Em xác định muốn tự mình lái xe về nhà chứ?"

Ra cổng, Lục Dương đem hành lý đặt ở chỗ ngồi phía sau.

Sau đó nhìn Quan Nguyệt đã ngồi lên ghế phụ lại.

Quan Nguyệt thắt chặt dây an toàn, lại hạ cửa số xuống một chút, nói: "Đúng vậy a, em quyết định rồi, tự mình lái xe trở về, anh không cần phải lo lắng, La Phương sẽ đi cùng với em."

"Anh không phải lo lắng về chuyện này, ký thuật lái xe của em, không được tốt lắm a."

Lục Dương có chút đắn đo bất định.

Từ Lục Thành về huyện Thanh Sơn cũng mấy trăm dặm, Quan Nguyệt một mình lái xe trên đường cao tốc, Lục Dương quả thật có chút không yên tâm.

"Anh không nên xem thường em."

Quan Nguyệt từ trong túi lấy ra ví tiền, sau đó lấy ra một tấm thẻ, nói ra: "Em có bằng lái đấy."

"Em chưa chạy đường cao tốc bao giờ, biết chạy cao tốc thế nào không?"

Lục Dương cười cười.

"Ai nói em chưa chạy qua, chúng ta đi cùng một chỗ không tính sao? Em cảm thấy đi cao tốc ngược lại còn an toàn hơn một tí, em ở nội thành Lục Thành chạy vái chuyến, một chút vấn đề cũng không có." Quan Nguyệt cũng muốn thử nghiệm cảm giác chạy đường dài ra sao.

"Vậy được, bất quá chạy chậm một chút, không nên lái gần xe tải, về đến nhà, phải gọi cho anh."

Lục Dương không có ngăn cản.

Có thể chạy ở nội thành Lục Thành vài chuyến, nói rõ kỹ thuật của Quan Nguyệt rất thành thạo, dù sao, lái xe ở nội thành Lục Thành, độ khó còn cao hơn lái xe ở đường cao tốc.

Mấy phút sau, hai người trở lại biệt thự.

Bon hắn tới đây, chỉ vì lấy xe, vì vậy không có đi vào nhà.

Quan Nguyệt xuống xe, nhấn mở chía khóa gara, cuốn vải gara từ từ nâng lên, nàng đi vào, đem chiếc polo màu trắng nhỏ lái ra, Lục Dương liền đem hành lý của nàng đặt vào cốp.

Nhìn thoáng qua đồng hồ điện tự, đầy xăng, Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Để em gọi điện cho La Phương."

Quan Nguyệt lấy điện thoại ra tìm, bấm vào phần gọi.

Không đến một phút sau, điện thoại chấm dứt, Quan Nguyệt nói ra: "Em đã nói với La Phương rồi, nàng ở trước cổng trường chờ em, anh về trước đi, khi nào đến nơi em gọi."

Lục Dương nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại.

Giờ này mà về đến huyện Thanh Sơn cũng kịp bữa tối.'

"Được, anh đi đây, trên đường lái chậm một chút, chú ý an toàn."

Lục Dương nhắc nhở thêm một câu.

Biết rồi.

Quan Nguyệt khoát tay áo, chậm rãi đem ô tô khởi động.

Trước cổng đại học Kinh Tế-Tài Chính.

La Phương kéo hành lý đi ra ngoài cổng.

Năm nay trường nàng cho nghỉ muộn, dẫn đến nhiều sinh viên cùng một chỗ về quê, dẫn đến chuyện La Phương không dành được vé tàu, thời điểm vốn còn tưởng phải ngồi xe đường dài để về, thì Quan Nguyệt nói cho nàng biết, nghỉ đông sẽ lái xe trở về, hỏi nàng có muốn đi cùng không.

Đã đi nhờ xe một lần, nàng liền không chút nào do dự mà đồng ý.

Vốn còn tưởng Lục Dương sẽ lái xe tới, thời điểm đi ra ngoài đường, nàng vẫn tìm kiếm chiếc Audi màu đen của Lục Dương, nhưng đợi một hồi, cũng không thấy đâu.

"La Phương, ngươi nhìn gì vậy?"

Đột nhiên.

La Phương chú ý tới có người gọi tên mình.

Nàng nhìn lại, không biết từ lúc nào một chiếc xe màu trắng đã dừng lại ở bên cạnh, từ trên xe bước xống một nữ sinh, không phải Quan Nguyệt thì còn là ai ?

"Ngươi lái xe!"

La Phương có chút không dám tin tưởng.

Nàng hi vọng nhìn lên trên xe, nhưng trên xe không còn ai khác.

"Đúng vậy a, có phải ngươi sợ rồi không? Ngươi hết cơ hội hối hận rồi a."

Quan Nguyệt vui vẻ chạy đến.

"Ngươi lúc nào học bằng lái, còn chiếc xe này nữa, ngươi mua lúc nào, lần trước ta tới trường học của ngươi chơi, cũng không nghe nói qua chuyện này." La Phương tỏ ra rất hứng thú, nàng đi một vòng quanh xe nhìn nhìn.

Chiếc xe này, rõ ràng mới mua đấy.

Tuy rằng không biết lái xe, nhưng trong tâm hồn của La Phương vẫn tỏ ra rất hâm mộ, vẫn còn chưa học hết năm 2 đã có xe con, cuộc sống như vậy, người nào mà không thích?

"Người tưởng ta là Trương Kỳ lớp trưởng à, mua một chiếc xe điện liền lên nhóm khoe khoang, huống chi xe này cũng không phải ta tự mua, là Lục Dương mua cho." Quan Nguyệt mở cốp sau ra.

"Mở cốp sau làm gì, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta, để ở phía sau đi, không gian rất lớn."

"Ừ, được." La Phương đem hành lý của mình đặt ở phía sau, nàng lại hâm mộ nói: "Lục Dương đối với ngươi thật sự quá tốt đi, vậy mà mua xe cho ngươi, trước kia thời điểm học cấp ba sao ta không phát hiện sự ưu tú của hắn nhỉ."

"Đâu phải ai cũng có mắt nhìn người như ta đâu."

Quan Nguyệt vui vẻ đáp.

"Chém gió, ngươi chẳng qua gặp may mắn thôi."

La Phương cười nói.

"Hì hì, không có biện pháp, vận khí tốt chính là như vậy, ngươi thắt dây đi."

Nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy phía sau không có xe, Quan Nguyệt liền xoay vô lăng, sau đó dẫm ga quay một vòng, nhắm hướng đường cao tốc chạy tới, nàng muốn xem xem mất bao lâu thì mình mới về tới nhà.

Thân thể La Phương thoáng nghiêng một chút, nàng liền vội vàng tranh thủ thời gian thắt dây an toàn vào.

Nhìn tốc độ xe không ngừng tăng lên, La Phương đột nhiên có cảm giác mình lên nhầm xe rồi.