Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 815: Ma Ma




"Tốt nghiệp đại học Nam California? Rất lợi hại đấy...."

Nghe được trường tốt nghiệp của Trương Hạo, Lữ Tiểu Vũ tán thưởng một câu.

Đương nhiên, đây chỉ thuần túy là lời khách sao, Lữ Tiểu Vũ lúc trước cũng có ý định ra ngước ngoài học, nên đối với các ngôi trường danh giáo bên ngoài tương đối hiểu rõ, đại học Nam California, tên đầy đủ là University of Southern California.

Ngôi trường này tuy rằng không tồi, ở trên thế giới cũng được bài danh, nhưng cũng không nằm trong Ivy League, ở bang California cũng không phải nằm trong top đầu....

Nếu mà lựa chọn xuất ngoại du học, Lữ Tiểu Vũ có nhiều phương án tốt hơn này nhiều.

"Đại học Tsinghua là mục tiêu ta luôn hướng tới, chẳng qua thời điểm lúc đó ta đã nạp hồ sơ vào đại học giao thông vận tải, khiến ta bỏ lỡ kỳ thi riêng của trường, đây cũng là một trong những điều tiếc nuối ở trong nội tâm..."

Trương Hạo thở dài nói ra.

Khóe miệng Lữ Tiểu Vũ co rút lại.

Tên này đang ảo tưởng sao? Giống như ngươi mà đi thi là có thể đậu vậy?

Trương Hạo cũng không phát hiện điểm khác thường của Lữ Tiểu Vũ, hắn đem đồ trên mặt bàn dọn đi để cho nhân viên phục vụ có thể dọn đồ ăn lên, sau đó nói: "Sau khi ngươi tốt nghiệp, vì sao không ra nước ngoài du học? Lúc kia, tuổi ngươi vẫn còn rất trẻ..."

Lữ Tiểu Vũ có chút ngây ngốc.

Lúc kia còn trẻ, chứ lúc này già rồi sao?

Gặp mặt mà đã chê già, tên này không biết ăn nói à?

Hít sâu một hơi, Lữ Tiểu Vũ giải thích: "Học tập quá mệt, ta không muốn học nữa."

"Học tập đúng là quá trình buồn tẻ vô vị, người bình thường khó mà kiên trì nổi, rất nhiều người phải trải trong xã hội, mới biết tri thức đáng quý, nếu như ngươi bây giờ có ý tưởng đi du học, ta có thể đề cử giáo viên của mình cho ngươi."

Trương Hạo vừa nói, vừa cầm giấy cẩn thận lau bộ đồ ăn của mình.

"Không cần, không cần, ta tạm thời không có ý định ra ngoài du học."

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu.

Nàng không có ý tưởng đi đào tạo chuyên sâu, hơn nữa cái tên lão bản hỗn đản kia vẫn còn chưa chơi chán, vẫn chưa tới thời điểm nàng có thể rút lui.

"Dùng bữa đi."

Trong lòng Trương Hạo có chút tiếc nuối.

Hắn đối với ấn tượng đầu tiên của Lữ Tiểu Vũ cảm thấy không tệ, tượng mạo xuất chúng, bằng cấp loại giỏi, tốt nghiệp đại học Tsinghua, còn là thiên tài từ nhỏ, nhưng mới vừa tốt nghiệp xong liền không muốn phát triển nữa rồi.

Coi như là thiên tài, một mực lười biếng không học tập cũng sẽ phế đi, về sau khó mà theo kịp bước chân của mình.

Cái này về sau có thể trở thành tai họa ngầm trong cuộc sống hôn nhân.

"Nghe nói ngươi trước mặt đang công tác ở một công ty lớn?"

Lữ Tiểu Vũ gật đầu: "Không tính là công ty lớn, ở ngay tại Lục Thành, tập đoàn Sơn Hải, CCilicili do chính chúng ta làm ra..."

Tên công ty hiển hiên không nổi danh bằng tên CCilicili, Lữ Tiểu Vũ thuận miệng nói ra một tiếng.

Trương Hạo có chút kinh ngạc: "Cái kia cũng không tệ a, công ty này có thể kém xa với mấy cự đầu công nghệ, nhưng cũng có thể xem là công ty giàu tiềm lực, ở Lục Thành, ngoài trừ làm công nhân viên chức của nhà nước ra, thì đây cũng coi như là lựa chọn tốt nhất."

"Coi như cũng được, coi như cũng được, chỉ kiếm cơn ăn thôi."

Lữ Tiểu Vũ nói ra.

Trương Hạo nghiêm mặt nói: "Làm việc ở công ty lớn, ngươi không nên có loại tâm tình này, Csite cũng coi như là một công ty khó vào, có đầy đủ không gian để phát triển, ngươi là sinh viên mới tốt nghiệp, phải cố gắng nỗ lực leo lên cao tầng quản lý mới được, về sau coi như không có cổ phần, thì coi như đi ăn máng khác cũng có một phần sơ yếu lí lịch..."

"Dạ dạ dạ, ta biết rồi."

Nghe được đối phương thuyết giáo, Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Cái tên này giống ca ca của hắn, trên người có phẩm chất gia trưởng, giỏi về phân tính lý tính, Lữ Tiểu Vũ rất không quen với loại này.

Nàng không tập trung nhìn xung quanh một vòng.

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa thủy tinh, nàng phát hiện một đứa con nít mới mọc được vài cái răng.

"Tiểu Đậu Nha"

Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy tiểu hài tử, cao hứng vẫy vẫy tay, đứa nhỏ này là hài tử nhà sát vách, năm nay mới hơn hai tuổi....Lớn lên rất đáng yêu, Lữ Tiểu Vũ lúc trước thường xuyên bế hắn đi chơi đùa.

Tiểu oa nhi này, sao lại chạy tới đây?

Lữ Tiểu Vũ có chút nghi hoặc.

Nhìn xung quanh một lần, nhà hàng xóm cũng không ở chỗ này, vì vấn đề an toàn, Lữ Tiểu Vũ đứng dậy, đi tới bên ngoài cửa, đem tiểu hài tử ôm đến.

Trở lại chỗ ngồi.

Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Đứa nhỏ này tên là Tiểu Đậu Nha, là...."

"Ma ma."

Lữ Tiểu Vũ nói còn chưa dứt câu, liền bị một giọng trẻ con cắt đứt.

"Mẹ? mẹ cái gì?"

Lữ Tiểu Vũ bị dọa cho kinh sợ."

"Mẹ là mẹ con..."

Tiểu nam hài chỉ Lữ Tiểu Vũ, âm thanh như trẻ đang bú sữa nói.

Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt mà nhìn: "Tiểu Đậu Nha, cháu có phải hồ đồ rồi không, dì không phải mẹ cháu."

"Mẹ, mẹ."

Tiểu nam hài không thèm để ý tới, ôm cổ Lữ Tiểu Vũ hô hào.'

Thấy Lữ Tiểu Vũ không lên tiếng, hài tử như thể muốn khóc lên.

Biến cố đột nhiên xuất hiện này, làm cho nam nhân ngồi đối diện triệt để bối rối, nhìn nhìn Lữ Tiểu Vũ, lại nhìn hài tử trong ngực nàng, Trương Hạo cuống quít đứng dậy, cầm lấy khăn quàng đeo lên cổ.

Lại giả bộ nhìn điện thoại, nói ra:

"Xin lỗi, trong sở còn có chút việc, ta đi trước..."

Nói xong, liền hướng phía ngoài đi đến.

"Ngươi....được được, lần sau trò chuyện."

Lữ Tiểu Vũ khoát tay áo.

Nàng biết rõ nhất định đối phương đã hiểu lầm.

Cho rằng mình là mẹ của Tiểu Đậu Nha.

Tuy rằng đã giúp mình giải quyết được vấn đề, nhưng mà sao lại có chút kỳ quái, tên tiểu tử này, làm sao lại chạy tới đây, hơn nữa còn gọi mình là mẹ?

Trong lòng Lữ Tiểu Vũ có chút khó hiểu.

"Lữ Tiểu Bạch!"

Bỗng nhiên, Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy thân ảnh trốn sau góc tường.

Trong lòng lập tức hiểu rõ hết thảy....

Mấy phút sau.

Lữ Tiểu Bạch ngồi trên ghế Trương Hạo ngồi, vừa ăn vừa nói: "Dì nhỏ, dì ăn đi, nhiều món như vậy, chớ để lãng phí."

"Ta ăn no rồi."

Lữ Tiểu Vũ không phải ăn no, mà bị chọc cho tức no bụng.

Vừa rồi nàng mới biết được, đây hết thảy đều là mưu ma quỷ chước của Lữ Tiểu Bạch.

Nàng dùng ba kẹo que lừa Tiểu Đậu Nha ở nhà ra ngoài, sau đó phối hợp diễn một màn tuồng kịch vừa rồi.

"Dì nhỏ, thấy cháu thông minh không, giúp dì giải quyết một đại phiền toái, tên kia, đoán chừng về sau cũng không dám tới tìm dì nữa rồi." Lữ Tiểu Vũ không thích đồ ăn, nhưng Lữ Tiểu Bạch thì không kén ăn như vậy.

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi về sau đừng tự mình làm chủ được không, nếu diễn không tốt, không phải liền xấu hổ sao?"

Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn chất nữ của mình.

Nàng có chút tức giận, Lữ Tiểu Bạch không nên tự chủ trương làm chủ, coi như có kịch bản, cũng sớm phải nói cho nàng biết chứ.

Lữ Tiểu Bạch lắc đầu: "Không sao, không sao, cháu đã nói với Tiểu Đậu Nha nhiều lần, nhìn thấy dì trực tiếp gọi mẹ, cái gì cũng được có nói...Hơn nữa cháu còn diễn tập qua nhiều lần, không sao, Tiểu Đậu Nha...."

Lữ Tiểu Bạch hướng về Tiểu Đậu Nha hô một tiếng.

"Mẹ, mẹ..."

Tiểu Đậu Nha hướng Lữ Tiểu Bạch hô.

"Ha ha ha, cháu cũng được làm mẹ rồi."

Lữ Tiểu Bạch hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.

Lữ Tiểu Vũ cạn lời, nhưng ở trong huyện này, coi như cháu họ không đáng tin cậy quả thật giúp mình một chút, Lữ Tiểu Vũ cũng không phải loại người lấy ân báo oán, đem Lữ Tiểu Bạch đè đánh một trận.