"Được rồi, lão Khâu..."
Lý Triết Viễn kéo lại Khâu Từ Đằng muốn đuổi theo.
"Hắn không phải ỷ vào có chút tiền bẩn rồi khinh người sao? Có gì hơn người khác!"
Khâu Từ Đằng tức giận nói.
Nhìn hắn thế này, Lý Triết Viễn thở dài, nói ra: "Lão Khâu, chuyện ngươi giúp ta lúc trước, ta bây giờ đã trả xong, về sau chuyện của ngươi đừng có tìm ta, Lục Dương ta không đắc tội nổi, ngươi cũng không đâu, ta khuyên ngươi bây giờ vẫn về học tập cho tốt, tranh thủ học đi để lão sư tìm không ra tật xấu, thuận lợi tốt nghiệp..."
"Lý Triết Viễn, ngươi đừng quên lúc đầu ai đề cử cho ngươi đi lên." Khâu Từ Đằng hổn hển nói.
"Vì vậy, ta mới nói hai chúng ta hết nợ nhau."
Lý Triết Viễn không nhiều lời nữa, quay người rời đi.
Nếu như lúc trước không phải Khâu Từ Đằng nâng đỡ hắn đi lên, thì hắn căn bản sẽ không tới vườn khởi nghiệp tìm Lục Dương, người kia, hiện tại hắn rất sợ, đụng một chút cũng không dám đụng, đến cả Tống Giai cùng Lâm Viện Viện, ngẫu nhiên gặp ở sân trường ,hắn cùng tìm hướng khác mà đi.
Có tiền thì sao?
Có tiền thì làm phiền thiên hạ chứ sao!
Ngươi thử một năm tài trợ cho trường học mấy trăm vạn, trường học cũng đem ngươi như tổ tông mà đối đãi.
Giả hỏa Khâu Từ Đằng này nếu là muốn chết, thì tự đi chết một mình đi, đừng đem mình kéo vào là tốt.
...
Chung cư Hoa Đình tầng sáu.
Vừa vào cửa, Lục Dương chợt nghe được thanh âm quái gở.
"Còn biết tới đây a, em còn tưởng rằng anh đem em quên mất đấy?"
Không cần nghĩ cũng biết người nói là Trần Thu NGuyệt...
Trong phòng.
Chỉ có Trần Thu Nguyệt, Từ Thi, Hứa Dung Dung, ba người.
Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung đang nhặt rau trong phong bếp, khói dầu vang lên ngun gút, Từ Thi thì bận rộn trong đó.
"Làm sao có thể, quên ai cũng được, nhưng không được quyên Trần hội trưởng a."Lục Dương đi tới, ngồi bên cạnh Trần Thu Nguyệt, thuận tay ôm eo của nàng, lại nhìn phòng bếp hỏi: "Từ Thi đang làm gì vậy."
"Chiên trứng gà, nàng đói bụng, nên ăn lót bụng trước."
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, nói ra.
Lúc nói chuyện.
Từ Thi bưng một cái dĩa đi tới.
Nhìn thấy Lục Dương đã đến, nàng chớp chớp đôi măt to, đi tới hỏi: 'Ngươi có muốn ăn không?"
Nói xong đem đĩa đưa tới trước mặt Lục Dương.
Trong đĩa có hai quà trứng gà màu sắc rất đẹp, lòng đỏ trứng ở giữa, bốn phía đều lòng trắng trứng, màu sắc rất tốt, không có chút khét, từ đây có thể nhìn ra, Từ Thi đã luyện được một thân công lực chiên trứng...
Mặc dù nói cho Lục Dương ăn.
Nhưng ánh mắt Từ Thi vẫn nhìn chằm chằm vào quả trứng gà.
Bộ dạng thập phần không muốn.
Lục Dương có chút hoài nghi, nếu như mình đem hai quả trứng này đưa vào bụng, Từ Thi có khóc nấc lên tại chỗ hay không.
Không đợi Lục Dương đưa ra quyết định, Trần Thu Nguyệt thuận tay đẩy dĩa về, nói ra: ''Ngươi không phải đói bụng sao? Chính ngươi ăn đi, đợi lát nữa cũng sắp ăn cơm rồi, Lục Dương chờ được."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi ăn đi."
Lục Dương cười cười.
Vốn còn tính trêu chọc Từ THi một chút, nhưng bị Trần Thu Nguyệt bay ra cản đường như vậy....
Nghe được Lục Dương nói vậy, Từ Thi lúc này mới bưng đĩa về, đặt trên bàn trà, lại ngồi xuống nghễ, cầm lấy lọ tương xịt vào ăn.
"Các ngươi tính lúc nào về quê?"
Lục Dương hỏi.
Từ Thi dùng thìa xúc miếng trứng, đưa vào trong miệng nhai nhai, trả lời: ''Mẹ của ta nói ngày mai sẽ tới đón."
"Dì Từ muốn tới rồi sao?"
Lục Dương kinh ngạc hỏi.
Lần trước Từ Tú Vân đến đây là nửa năm trước, cái hộp sâm rừng mà Lục Dương đưa cho Ngô Mẫn Hà cũng từ dịp này mà có.
"Ừ, nàng nói chờ an bài công việc xong xuôi, sẽ tới đón ta." Từ Thi nhẹ gật đầu.
"Hy vọng lần này nàng sẽ không cho ngươi leo cây đi."
Lục Dương cười nói.
Hắn chưa quên chuyện năm ngoái, Từ Tú Vân nói sẽ đến trường đón Từ THi, nhưng đến tối còn chưa thấy bóng nàng, còn là Lục Dương tự mình đưa nàng về Kim Lăng đấy.
"Không có việc gì, không có việc gì, nàng không đến ta tự mình ngồi xe về."
Bộ dạng Từ Thi không chút nào lo lắng.
Nhìn bộ dạng khả ái của Từ Thi, Lục Dương cười cười, đã có nhọm bạn Trần Thu Nguyệt trợ giúp, Từ Thi cũng không còn như kiếp trước, ngược lại chứng sợ giao tiếp cũng dần dần biến mất, chỉ có thời điểm đối mặt người lạ, vẫn còn chút nhát gan, đương nhiên đây cũng là do tính cách, chứ không phải là thiếu hụt tâm lý.
"Em thì sao?"
Lục Dương hỏi Trần Thu Nguyệt.
"Đợi anh đưa em về a, cha em còn nói muốn cùng anh uống vài chén đấy? Dù sao nhà chúng ta cũng gần nhau, có muốn ở nhà em chơi vài ngày không, cha em gần đây đầu tư cổ phiếu cũng hơi lỗ, anh tới giúp ông một chút?"
Trần Thu Nguyệt quay đầu, cười dịu dàng hỏi.
Từ Thi lặng lẽ nhìn thoáng qua hai người, trong lòng suy nghĩ, quan hệ hai người tiến triển nhanh như vậy sao? Lục Dương đã gặp bố của Nguyệt Nguyệt rồi.
"Lần sau đi, nhất định lần sau sẽ gặp."
Lục Dương giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
"Hừ."
Sớm biết đáp án là như vậy, nhưng Trần Thu Nguyệt vẫn hừ một tiếng, thò tay ở trên đùi Lục Dương bấm một cái.
Cũng may nàng dùng không quá nhiều sức, cũng hơi đau, Lục Dương lại hỏi: "Hứa Dung Dung, ngươi thì sao?"
"Ta đặt vé ngày mai, đi cùng Nguyệt Nguyệt tỷ."
Lục Dương mới biết được, Trần Thu Nguyệt đã đạt vé tàu rồi, chuyện vừa rồi chỉ thuần túy muốn dò xét hắn, đương nhiên, nếu Lục Dương đồng ý, đoán chừng Trần Thu Nguyệt sẽ đem vé tàu trả lại, cho rằng chuyện này không tồn tại, sau đó yên tâm thoải mái để Lục Dương đưa về nhà.