Sau khi vặt rau xong.
Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung đi vào bếp.
Trong phòng khách, chỉ còn Lục Dương cùng Từ Thi.
Hai cái trứng gà Từ Thi mới ăn được một chút, còn dư lại một lòng đỏ trứng, Lục Dương nhỏ giọng nói: "Cho ta ăn với."
Nói xong, há miệng.
Từ Thi lặng lẽ nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, sau đó dùng thìa, đâm xung quanh lòng đỏ trứng, xúc lên, bỏ vào trong miệng Lục Dương, sau đó nhanh chóng cầm đĩa chạy vào phòng bếp.
Không thể không nói.
Mùi vị coi như cũng được.
Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đem thức ăn làm xong, Từ Thi dọn từng món một lên bàn, bốn người ngôi vào bàn, bắt đầu dùng bữa.
...
Khu nhà trọ công nhân viên chức.
Một nhà Lữ Tiểu Vũ mới ăn cơm xong.
Vốn thường xuyên ở bên khu giải phòng, nhưng hôm nay Lữ Tiểu Vũ cũng trở về, giờ phút này đang ngồi trên ghế salon dùng tăm xỉa răng.
Bên cạnh chính là tiểu ma vương Lữ Tiểu Bạch.
Nàng chớp chớp đôi mắt to của mình, nói ra: "Dì nhỏ, lúc nào dẫn cháu ra hóng mát bằng xe đây."
Lữ Tiểu Bạch biết dì nhỏ của mình lái xe trở về, chính là chiến xe nhỏ nhỏ đỗ dưới lầu kia.
"Ngươi làm bài tập xong chưa?"
Lữ Tiểu Vũ tùy tiện ngồi.
"Dì nhỏ, kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu, làm bài tập làm gì, chơi vài ngày đã, gia gia nói công ty của dì ở vùng mới giải tỏa kia rất lớn, cháu tới chơi được không..."Trong lòng Lữ Tiểu Bạch tràn đầy hiếu kỳ.
"Công ty là chỗ làm việc, có gì hay mà chạy tới chơi, chờ ngươi tốt nghiệp đại học, đến lúc đó đến công ty dì đi làm, dì nhỏ bảo kê ngươi." Lữ Tiểu Vũ vô cùng hào khí nói ra.
Vẻ mặt Lữ Tiểu Bạch tràn đầy súng bái.
Không đợi nàng tiếp tục nịnh nọt.
Một lão gia hơn sáu mươi tuổi, cùng một nữ nhân tóc quăn từ phòng bếp đi ra.
Nữ nhân nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ, nói: "Lữ Tiểu Vũ, ngươi bày đặt bảo kê người khác làm gì, ngươi không tự nhìn lại mình đi, chính ngươi cũng không có người bảo kê sao? Đã lớn đến chừng này, vẫn còn ở một mình, thời điểm ca ca ngươi bằng tuổi ngươi, chị dâu ngươi đã mang bầu Tiểu Bạch."
Nghe nói như thế, Lữ Bảo Hoa ngồi đối diện cũng đặt tờ báo xuống.
Lữ Tiểu Bạch nhìn thấy tình thế không ổn, nói một tiếng đi làm bài tập, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng.
"Không biết nghĩa khí."
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lữ Tiểu Bạch chạy trốn, tức giận nói.
"Đúng vậy a, mẹ con nói đúng, con tốt nghiệp đại học cũng hơn hai năm rồi, cũng nên đi tìm đối tượng, chờ đợi thêm nữa, liền thành gái lỡ thì mệt." Lữ Bảo Hoa đẩy đẩy gọng kích, thấm thía nói ra.
"Cha, con mới bao tuổi, còn sớm, quốc gia không phải đề xuất kết hôn muộn, đẻ muộn, con đây là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia."
Lữ Tiểu Vũ có rút ở trên ghế, hữu khí vô lực nói.
Lữ Bảo Hoa nhìn nhìn lão bà của mình, Lữ mẫu lập tức lớn tiếng nói: "Lư Tiểu Vũ, kết hôn để muộn chúng ta mặc kệ, nhưng bên cạnh ngươi ít nhất phải có người quan tâm chăm sóc, ta và cha ngươi chiếu cố Lữ Tiểu Bạch còn không nổi, vì vậy không quản được ngươi...Đơn vị của ca ca ngươi có một đồng sự mới, là tiến sĩ du học trở về, tuổi vẫn chưa đến ba mươi, lớn lên tuấn tú lịch sự..."
Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt mà nhìn.
Đây là chân tướng sao?
Lúc trước Lữ mẫu thường thúc giục nàng tìm đối tượng, nhưng còn chưa đến mức giới thiệu đối tượng như vậy.
Lần này thế nào...
"Mẹ con nói đúng, còn trẻ đã là tiến sĩ, rất hiếm đấy, phối với con đã đủ." Lữ Bảo Hoa phụ họa nói ra.
Lữ Tiểu Vũ có chút cạn lời.
Cái gì đây?
Sớm biết như vậy liền không về nhà, Lữ Tiểu Bạch chết tiệt, còn nói về nhà có kinh hỉ?
"Cha, không phải người không thích người du học sao?"
Lữ Tiểu Vũ đem cửa khẩu đột phá nhắm ngay người Lữ Bảo Hoa.
Lữ Bảo Hoa mặt không đổi sắc, nói ra: "Ta không thích mấy tên du học xong rồi ở ngoài đó, nhưng đồng sự này của ca ca ngươi, học thành tài, liền trở về quốc gia phát triển, là một hảo hài tử."
"Cha, từ lúc nào cha thay đổi như vậy, cha không phải nói nhân tài một đi không trở lại, liền không hỏi vì sao người ta không trở lại? Những đồng học của con, ở bên ngoài có đãi ngộ gì, trở về lấy đãi ngộ gì? Bên ngoài còn có thành quả nghiên cứu của mình, trở về làm gì? So với thay đổi tư tưởng của người khác, không bằng thay đổi hoàn cảnh xã hội, mở rộng cơ hội. Cha không phải giáo viên viện Thương Mại, những đạo lý này phải hiểu chứ."
"Ta dạy lịch sử."
Lữ Bảo Hoa nhắc nhở một câu.
Lữ Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Cha thật đúng là dạy lịch sử đấy, tư tưởng lạc hậu, hậu phong kiến, không kết hôn thì làm sao, không yêu thì có gì sai, hơn nữa triều Thanh cũng bị diệt rồi...Cha!"
"Ngươi, sao lại nói như vậy."
Lữ Bảo Hoa hổn hển ho khan vài tiếng.
Lữ mẫu tranh thủ thời gian, vỗ vỗ phía sau lưng lão Lữ, sau đó trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Vũ: "Xem ngươi khiến cha ngươi chọc cho tức kìa, Lữ Tiểu Vũ, ca ca của ngươi đã nói với ta rồi, ngươi mà không đi, ta liền chạy tới công ty ngươi, hỏi tên đại lão bản kia, hỏi hắn một chút, giữa các ngươi quan hệ thế nào, vì sao nữ nhi của ta quyết tâm không kết hôn, có phải bị hắn lừa vào trong rồi hay không?"
"Mẹ, mẹ điên rồi."
Lữ Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.