Thời điểm lão bác sĩ kịp phản ứng, Lục Dương đã đi ra ngoài.
Trở lại cư xá, Lục Dương trước cảm tạ bảo an một câu, sau đó cầm lấy thuốc đi lên nhà,
Đừng nhìn mấy viên thuốc này có giá rẻ, nhưng Lục Dương biết rõ, hiệu qua so với mấy loại thuốc con nhộng ở trong bệnh viện còn mạnh hơn, khi còn bé Lục Dương cũng uống mấy lần, trên cơ bản đều rất nhanh hết bệnh, khuyết điểm duy nhất là quá đắng, rất khó để uống.
Nhưng so với giá tiền, chút đau khổ này không coi vào đâu.
Vừa rồi Lục Dương không đưa thêm tiền, chủ yếu là mấy người làm bác sĩ, làm nghề y cũng không phải kiếm tiền, bản thân của họ cũng có ngạo khí, cho nhiều tiền hơn ngược lại làm cho người ta còn tưởng mình bố thí.
Làm bác sĩ mà muốn kiếm tiền, thì có rất nhiều phương pháp.
Lần nữa về đến trong nhà, Chu Đình Đình còn ở trong phòng, nhưng đã mặc xong áo quần, đang ngồi bên cạnh máy tính, Lục Dương nhìn thoáng qua bánh bao, đã mất đi hai cái.
Ăn được, có lẽ không vấn đề gì.
"Ta ăn không hết, ngươi ăn đi." Chu Đình Đình thấy Lục Dương trở về, nói ra.
"Buổi sáng anh ăn rồi, ăn không hết thì cất giữa trưa hâm lại ăn, đợi lát nữa để anh bỏ vào trong tủ lạnh." Lục Dương đi tới, đem thuốc lấy ra, nói: "Trắng hai viên, đen một viên, uống đi."
Chu Đình Đình cẩn thận mở giấy ra, nhìn thuốc ở bên trong, sau đó nghe lời cầm lấy hai viên trắng một viên đen, để vào trong miệng, sau đó uống nước.
Nàng hơi hơi nhíu mày, nói ra :"Đắng quá."
"Thuốc đắng dã tật, thuốc này anh mua ở trước bệnh viện ở Học Viện, lão bác sĩ này không tệ, lần sau không khỏe có thể tới tìm xem."
Lục Dương cười cười, ánh mắt đặt trên thân Chu Đình Đình.
"Bao nhiêu tiền?"
Chu Đình Đình hỏi.
"Ba tệ rưỡi, giá rẻ."
Lục Dương hồi đáp.
Nghe được cái giá tiền này, trong nháy mắt Chu Đình Đình có cảm giác, thuốc cũng không đắt như nàng tưởng tượng....
"Còn có cái này, trước đo nhiệt độ cơ thể."
Chu Đình Đình thấy Lục Dương lấy ra một cái nhiệt kế.
"Phối hợp một chút." Lục Dương thò tay cởi nút áo ngủ của Chu Đình Đình, trước là nút thứ nhất, sau đó là nút thứ hai, nhẹ nhàng mở cổ áo ra, đem nhiệt kế để vào nách Chu Đình Đình, tiếp tục nói: "Kẹp lấy, để vài phút là xong."
Sắc mặt Chu Đình Đình ửng hồng.
Lặng lẽ cài nút áo lại.
Chu Đình Đình một tay mang theo nhiệt kế không cách nào nhúc nhích, Lục Dương đem thuốc gói lại, đặt ở bên cạnh máy tính, nói ra: "Chuyện ngày hôm qua, thực xin lỗi."
"Ừ."
Chu Đình Đình thấp giọng đáp lại.
Nàng không có dũng khí nói là lời chia tay.
"Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, không sao đâu, lúc trước là anh không đúng, sơ suất em, về sau anh sẽ thường xuyên sang đây thăm em.."Lục Dương nhẹ nhàng đi đến sau lưng Chu Đình Đình, nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng để sau tai.
Sau đó cúi người, nhẹ nhãng ở trên mặt khẽ hôn một cái.
Chu Đình Đình giật mình, ánh mắt dần dần trở nên mềm mại.
....
Giữa trưa Tiền Tiểu Hoa trở lại, phát hiện Chu Đình Đình ngồi trên đùi Lục Dương, hai người đang chơi game, nàng thở dài, biết rõ khuê mật tha thứ cho Lục Dương.
"Giữa trưa ăn gì?"
Tiền Tiểu Hoa tức giận hỏi.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng nàng vẫn phải nấu cơm.
Lục Dương ngẩng đầu lên nhìn, nó ra: "Trong nồi có bánh bao, ngươi dọn ra, ba người chúng ta cùng ăn."
Buổi sáng hắn mua bánh bao cũng không ít, ngoài trừ Chu Đình Đình ăn hai cái ra, thì mấy cái còn lại, đủ ba người ăn, vì vậy Lục Dương cũng không đi nấu cơm.
Tiền Tiểu Hoa đi ra ngoài, chỉ chốc lát dọn lên một cái mâm lớn, bên trong là bánh bao Lục Dương mua lúc sáng.
Lục Dương cầm lên một cái bánh bao, có chút phỏng tay, hắn vội vàng đặt ở trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiền Tiểu Hoa nói ra: "Chuyện tốt hôm qua, ngươi còn nhớ không?"
"Làm sao?" Tiền Tiểu Hoa không phục hỏi.
Lục Dương nói ra: "Ta đã gọi điện cho mẹ mình, hỏi bà, ta còn có một dì nhỏ tên là Tiền Linh, cũng chính là mẹ ngươi..."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời của ngươi." Tiền Tiểu Hoa không tin.
Bánh bao đặt một hồi, đã nguội, Lục Dương cầm lên cắn một cái, tiếp tục nói: "Chuyện này, kỳ thật đã chắc tám chín phần mười, ngươi có thể hỏi mẹ mình, nàng có lẽ còn chút ấn tượng, trước khi nàng chuyển đi, ba ngoài cùng mẹ ta thường xuyên đi qua thăm nàng, chẳng qua lúc đó không nói rõ thân phận, quê của mẹ ngươi lúc trước là ở huyện Thanh Sơn, ngươi có thể hỏi xem có phải không."
Nghe được địa danh này, sắc mặt Tiền Tiểu Hoa thay đổi, bởi vì nàng nhớ kỹ lúc trước mẹ từng nói qua, ông ngoại bà ngoại nàng quê ở huyện Thanh Sơn.
Như vậy xem ra, điểm trùng hợp khá nhiều.
Lục Dương đem sự tình nói lại.
Tiền Tiểu Hoa sau khi nghe xong.
Có vài phần không vui nói: "Lúc trước đều đã bỏ, bây giờ còn nhận thân mấy thứ này làm gì?"
"Lúc trước khẳng định gia đình không đúng, nhưng tình huống lúc đó phải làm như vậy, nhà có ba nữ tử, phải chọn một trong ba để đưa đi, hơn nữa, lúc ấy nhà xin con không có hài tử, điều kiện gia đình cũng tốt hơn nhà bà ngoại ta rất nhiều."
"Nói như vậy, mẹ con của ta còn chiếm tiện nghi rồi hả?"
Tiền Tiểu Hoa có vài phần tức giận.
Lục Dương lắc đầu: "Ta không có ý tứ đó, chỉ là muốn ngươi chuyển đạt cho mẹ mình, mẹ của ngươi nếu bằng lòng gặp mặt với lão nhân gia, có thể trở về, nếu như không muốn, hay trong lòng còn oán hận thì cũng bình thường, không bắt buộc..."
Nói xong.
Lục Dương lại dò xét Tiền Tiểu Hoa một phen.
Hiện tại xem ra, Tiền Tiểu Hoa so với người nhà mình, cũng có vài chỗ tương tự, đương nhiên, nếu như không phải biết có quan hệ, tuyệt đối sẽ không nhìn ra điểm ấy.
"Tiểu Hoa, ta cùng Chu Đình Đình đều đã làm hòa, ngươi cũng đừng có địch ý với ta như vậy, nếu tính ra, ngươi còn là biểu muội của ta đấy!"
Tiền Tiểu Hoa trợn tròn mắt.
Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân vậy mà có quan hệ với Lục Dương, nếu như là mấy ngày hôm trước, nàng khẳng định sẽ rất cao hứng, nhưng hiện tại, nàng chỉ có tức giận.
"Ngươi chớ nói lung tung, trước khi mẹ của ta chưa có thừa nhận, giữa chúng ta không có quan hệ gì, hơn nữa, coi như, coi như có...Ta cũng có thể là biểu tỷ của ngươi!"
Tiền Tiểu Hoa nghiến răng nói ra.
Mình cũng hơn hai mươi hai rồi, Lục Dương mới vừa vặn hai mươi, còn gọi mình là biểu muội, thật không biết nghĩ như thế nào.
"Tốt, biểu tỷ, ăn bánh bao đi."
Lục Dương cầm một cái bánh bao, đưa cho Tiền Tiểu Hoa.
Tiền Tiểu Hoa nhận lấy, hung hăng cắn một cái, giống như đã đem cái bánh bao này thành người nào đó.
"Biểu tỷ, ta nghe Đình Đình nói, Chiêm Tuấn đem tài khoản trò chơi bán mua nhẫn kim cương cho ngươi, sau đó bản thân tới công trường làm việc?" Lục Dương kêu một tiếng biểu tỷ này vô cùng thuận miệng.
Vừa rồi trước khi Tiền Tiểu Hoa quay về, Lục Dương đã ở trên người Chu Đình Đình nghe được tin này.
Tiền Tiểu Hoa nhìn thoáng qua khuê mật.
Nha đầu này hết thuốc chữa rồi, triệt đệ rơi vào cạm bẫy ôn nhu của tên cặn bã này.
"Đúng vậy, làm sao?"
Tiền Tiểu Hoa nói ra.
Lục Dương tiếp tục nói: "Công trường nguy hiểm như vậy, Chiêm Tuấn có thể làm được sao? Ta nhìn bộ dạng của hắn ốm yếu, cũng không giống người có thể làm công việc tốn thể lực, ta có một người bạn, nếu tính ra cũng có thân thích với ngươi đấy, cánh tay cùng đùi của hắn đều rất to thô như trâu, một thân sức mạnh dùng không hết, nhưng đi công trường làm việc, cũng bị té ngã ngãy chân."
Nghe được Lục Dương nói như vậy, Tiền Tiểu Hoa lập tức khẩn trương lên, cũng không biết Chiêm Tuấn hiện tại thế nào, cái tên gầy này, cũng không biết chịu khổ được không, ở công trường có thể làm được sao?