Sáng sớm tỉnh lại, trời còn tảng sáng.
Lục Dương nhìn thoáng qua điện thoại, thời gian hiện lên sáu giờ ba mươi.
Đêm qua hắn ngủ cũng không phải rất thoải mái, trong phòng tuy rất ấm áp, nhưng khẳng định nằm trên ghế salon không bằng nằm trên giường, trong phòng vệ sinh cũng không có đồ dùng rửa mặt, Lục Dương đi vào phòng bếp, trước đó mở vòi nước ra, sau đó rửa mặt, súc miệng, lại tùy tiện lau mặt một chút.
Một bên vừa lau khô mặt, một bên vừa bước ra cửa.
Cửa đối diện vẫn còn đóng chặc.
Tiền Tiểu Hoa cùng Chu Đình Đình đoán chừng vẫn còn chưa dậy, Lục Dương cũng không sốt ruột đi gõ cửa, hắn vào thang máy đi xuống lầu, đi tới quán ăn đối diện cư xá làm một bước súp Hồ cay, trước khi về còn mua mấy cái banh báo với hai ly sữa đậu nành mang về.
Thời điểm ra cửa, trời còn chưa sáng, nhưng mới ăn một hồi, mặt trời đã ló rạng, lần nữa quay về trên lầu, Lục Dương gõ cửa.
Sau một lát.
Cửa phòng mở ra.
Tiền Tiểu Hoa nhìn thoáng qua bữa sáng trên tay Lục Dương.
"Ăn không?"
Lục Dương hỏi.
"Không ăn, ta đi tới cửa hàng trước, chuyện của các ngươi tự mình giải quyết, ta mặc kệ." Tiền Tiểu Hoa ngược lại rất bình tĩnh, mang theo mũ chùm đầu, liền hướng phía thang máy đi đến, trải qua một đêm, xem ra hỏa khí đã tiêu tán đi rất nhiều.
Tiền Tiểu Hoa không nóng nảy như trong dự liệu, xem ra kết quả lúc này không tệ, trong lòng Lục Dương ổn định lại, nàng thái độ như vậy, xem ra bên phía Chu Đình Đình không có vấn đề gì.
Thấy Tiền Tiểu Hoa ngồi thang máy rời đi, hắn đi vào trong nhà đóng cửa lại, đi vào gian phòng của Chu Đình Đình.
Nhẹ nhàng cầm tay nắm, cửa mở ra rồi.
Chu Đình Đình vẫn còn chui đầu vào trong chăn.
Lục Dương đi tới.
Vỗ vỗ chăn màn, không có động tĩnh, hắn nhẹ nhàng đem chăn xốc lên một tí, Chu Đình Đình đã dậy, bất quá sắc mặt có chút không đúng, khuôn mặt đỏ trót.
"Em làm sao vậy?"
Lục Dương hỏi.
"Hơi nóng."
Chu Đình Đình thấy là Lục Dương, lặng lẽ bỏ tay trên đầu ra, thấp giọng nói.
Lục Dương nhíu nhíu mày, thò tay ở trên đầu Chu Đình Đình sờ lên, lại sờ lên đầu mình, cảm giác nhiệt độ có chút không đúng, hắn nói ra: "Trong nhà có nhiệt kế không?"
"Không có..."
Chu Đình Đình lắc đầu.
Nghĩ đến ngày hôm qua khuya khoắt, Chu Đình Đình cùng Tiều Tiểu Hoa lái xe điện từ phía Đông Đại Học Thành chạy tới trường học bản thân, Lục Dương suy đoán, đoán chừng bởi vì gió thổi, nên nhiễm phong hàn rồi...
"Đi, để anh mang em tới bệnh viện kiểm tra."
Lục Dương để tay vào trong chăn, tính đem Chu Đình Đình nâng dậy.
"Không cần, ta không sao." Chu Đình Đình lật người, tránh khỏi, còn nói thêm:" Chỉ là một chút cảm nhẹ, tí nữa là khỏe thôi."
"Đầu đã nóng như vậy rồi, còn là cảm nhẹ, không đi bệnh viện kiểm tra sao biết được?" Lục Dương nghiêm túc nói.
"Không đi, không đi, trước kia ta cảm mạo cũng không đến bệnh viện kiểm tra."
Chu Đình Đình vẫn quật cường như trước.
Nàng không phối hợp, Lục Dương cũng không có biện pháp.
Đêm qua còn náo loạn nên không được tự nhiên, hắn cũng không thể cưỡng ép đem nàng mang đi, huống chi quần áo cũng còn chưa mặc xong.
"Vậy em ngồi dậy trước đi."
Lục Dương đem gối đầu dựng lên.
Chu Đình Đình lúc này mới phối hợp đứng dậy.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Lục Dương, nàng nói ra: "Không có việc gì đâu."
Tâm tư của Chu Đình Đình có chút giống như người bình thường, bệnh cảm mạo, chỉ là một bệnh bình thường, tùy tiện ngủ một chút liền khỏi, nếu đi qua bệnh viện một chuyến, cũng phải mất tám đến trăm tệ.
Sức khỏe tốt, bệnh cảm mạo liền không có vấn đề gì, nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Chờ Chu Đình Đình ngồi dậy xong, Lục Dương cầm lấy chén nước đặt ở phòng ngủ, lại đi ra ngoài phòng rót một chén nước ấm tới, đưa cho Chu Đình Đình, sau đó hỏi: "Ngoài trừ nóng ra, còn có cảm giác gì không?"
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, nói ra: "Toàn thân vô lực, mũi khó thở."
Nói xong, còn hít mũi một cái, rõ ràng hít thở không thông.
Đây điển hình là bệnh cảm mạo.
"Không nên suy nghĩ lung tung, trước uống nước, lại ăn chút điểm tâm, vốn mua cho Tiền Tiểu Hoa một phần, nhưng nàng không muốn, vậy em ăn nhiều một chút..."Lục Dương chỉ chỉ túi giấy trên bàn.
Chu Đình Đình nhìn nhìn, có bánh bao cùng sữa đậu nành.
Lục Dương nói tiếp:" Em không muốn đi bệnh viện thì anh cũng không miễn cưỡng, nhưng thuốc là phải uống, em ở đây chờ anh, anh ra ngoài mua ít thuốc, trước khi anh về, không được đi đâu."
Sau khi nhìn thấy Chu Đình Đình gật đầu, Lục Dương mới quay người rời đi.
Chu Đình Đình nhìn cánh cửa nửa ngày, đem chén nước đặt trên tủ đầu giường ,sau đó cầm túi bánh bao Lục Dương mua, chọn một cái rồi ăn.
Ra ngoài, Lục Dương trực tiếp hướng về Học Viện bên kia đi đến.
Vừa rồi hắn có hỏi bảo vệ, biết rõ bên kia có một phòng khám bệnh, ở phụ cận có danh tiếng rất tốt.
Đại khái qua năm phút sau.
Lục Dương thấy được cửa chính phòng khám bệnh, phòng khám cũng vừa mở cửa, có một tiểu hộ sĩ đang ở trước cửa quét dọn vệ ính.
Lục Dương đi vào, trong phòng khám có một lão bác sĩ, bác sĩ mặt mũi hiền lành, giống như thầy lang ở trên TV vậy.
"Đồng học, có chỗ nào không thoải mái?"
Lục Dương vừa vào cửa, bác sĩ đã hỏi.
Lục Dương vội vàng nói ra:" Bác sĩ, không phải ta không thoải mái, mà là một người bạn của ta bị cảm, ta tới đây giúp nàng mua thuốc."
"Bị cảm sao không đích thân tới đây? Ta phải tự mình xem qua, mới phán đoán tốt được."
Bác sĩ cau mày nói.
Nhìn ra bác sĩ nãy vẫn tương đối tận tâm, nghĩ đến đánh giá của bảo vệ, Lục Dương yên lòng, nói ra: "Ta nói rồi, nhưng nàng không chịu đi, còn nói ngủ một giấc liền ổn ,ta cũng không có biện pháp."
"Hài tử bây giờ, tuyệt đối không biết chiếu cố thân thể của mình, không biết câu bệnh nặng đều bắt đầu từ bệnh nhẹ sao?"
Không nghe bác sĩ phàn nàn, Lục Dương nói tiếp: "Ta hỏi, nàng nói người có chút nóng, phát nhiệt, toàn thân vô lực, mũi có chút tắc, đúng rồi, đem qua nàng đi ra ngoài gió thổi lạnh, hẳn là bị cảm, bác sĩ, người vất vả, hỗ trợ kê chút thuốc."
"Vậy hẳn là cảm mạo rồi, để ta kê chút thuốc uống, trở về liền uống, nếu đến tối mà không có hiệu quả, ngươi nhất định phải mang người đến đây..."
Bác sĩ một bên dặn dò, một bên cầm lấy mấy bình lọ.
Bên kia lấy một chút, bên này lấy một chút, sau đó dùng giấy bao lại, nói ra: "Màu đen một buổi một viên, trắng hai viên một buổi, một ngày uống ba buổi..."
Nói xong, đem giấy thuốc gói kỹ đưa tới.
Nhìn những bao giấy này, Lục Dương sửng sốt xuống, hắn đã vài chục năm chưa thấy qua loại này rồi.
Lục Dương hỏi:" Bao nhiêu tiền?"
"Ba tệ rưỡi."
Lão bác sĩ ngẩng đầu nói.
Lục Dương nhìn giấy gói thuốc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái giá tiền này chỉ có thể nói quá rẻ, hắn rất kỳ quái, cuối cùng xảy ra chuyện gì, vậy mà trong vòng mười năm tới, làm cho mấy người như lão bác sĩ này biến mất không thấy.
"Có nhiệt kế không? Cho ta một cái."
Lão bác sĩ cầm ra một cái nhiệt kế thủy tinh, đặt vào cùng với thuốc, nói ra: "Vốn hai tệ một cái đấy, nhưng lấy ngươi năm tệ thôi."
"Chuyện này không để cho bác sĩ thâm hụt tiền được."
Trên tay Lục Dương vừa vặn có tiền lẻ, cầm ra năm tệ rưỡi đặt ở trên tủ, sau đó quay người cầm túi thuốc rời đi.