"Trở về ký túc xá tiếp tục chơi bài, hôm nay ta nhất định phải gỡ vốn."
Rời khỏi phòng thực hành, Siêu ca nổ lên hứng thú bừng bừng.
Ngày hôm qua thua nhiều như vậy, hắn muốn kiếm lại vốn.
"Không được, không ta, ta đã hẹn với Thẩm Yên đi thư viện rồi." Lý Minh Bác lắc đầu.
Lý Minh Bác không cách nào chơi được, Siêu ca có chút tiếc nuối, lại nhìn Lưu Lỗi cùng Lục Dương hỏi: "Ba ngươi cùng ta cũng được, chới không..."
Lưu Lỗi nhìn thoáng qua Lục Dương.
Chính hắn sao cũng được.
Lục Dương không phải rất muốn chơi, chủ yếu là Siêu ca quá cùi bắp, một mực thắng tiền của hắn cũng không có ý nghĩa, mấy loại như chơi cào này, phụ thuộc vào vận khí khá nhiều mà Siêu ca vẫn thua, nếu chơi tiến lên hay gì, hắn không dám nghĩ Siêu ca còn thua đến bao nhiêu.
Vừa đúng lúc này, điện thoại vang lên, hắn giơ tay lên, ý bảo phải nghe điện thoại.
Tiến về phía trước hai bước.
Lục Dương nhân nghe, cuộc gọi do Tống Giai gọi tới.
"Học tỷ, nhớ ta rồi hả?"
Lục Dương cười nói.
"Ngươi nghĩ nhiều lắm." Tông Giai ở trong điện thoại nói ra.
Lục Dương không thèm quan tâm, tiếp tục nói: "Vậy học tỷ gọi cho ta có chuyện gì?"
"Ngươi không phải biết sửa máy tính sao? Máy tính của ta hình như lại xảy ra vấn đề rồi, sắp tới kỳ thi, cần dùng máy tính gấp, nếu không, ngươi giúp ta xem một chút đi!"
"Được, ngươi ở đâu?"
"Ta đang ở ký túc xá, ngươi ở chỗ nào, để ta tới tìm ngươi."
Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, từ bên này đến phòng học dạy học viện công nghệ rất gần, hắn nói ra: 'Vậy ngươi đến phòng học bậc thang ở viện công nghệ đi, tầng một, ta chờ ngươi ở đó."
Cúp điện thoại.
Lục Dương nhìn mấy người bạn cùng phòng nói ra: "Ta có chút việc bận, không quay về ký túc xá được, lần sau chơi Siêu ca."
Đinh Siêu nhếch miệng.
Lưu Lỗi thấy Lục Dương không chơi, cũng nói ra: "Siêu ca, ngươi quay về ký túc xá làm việc đi, buổi tối chúng ta tính tiếp, ta cũng đi chơi bóng rổ đây."
Mấy người tách nhau ra.
Lục Dương đi tới cửa hàng bán linh kiện máy tính ở trong trường học.
"Muốn mua gì đây?"
Chủ tiêm đang đứng dùng cơm, ăn vào lúc này, cũng không biết hắn đang ăn bữa sáng hay bữa trưa.
"Mua một bộ ốc vít, loại dùng để mở laptop ấy."
Lục Dương lấy ra ví tiền.
Kỳ thật ở phòng có một bộ, nhưng Lục Dương chẳng muốn chạy về lấy, dù sao thứ này cũng chẳng đáng mấy đồng.
Lão bản ở trong tủ tìm tìm, cầm ra một ny lon, đặt ở trên quầy thủy tinh, Lục Dương mở ra nhìn nhìn, đều là một số vặn vít nhỏ, trên cơ bản kiểu nào cũng có.
"Bao nhiêu tiền?"
Hỏi hắn.
"Mười lăm tệ."
Lão bản nhìn thoáng qua.
Trả tiền, Lục Dương cầm tô vít đi ra ngoài, lúc ra cửa, hắn cảm giác có người nhìn mình, nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn, nhưng không có phát hiện điều gì, sau đó tiếp tục hướng phòng học viện công nghệ đi tới.
Lục Dương vừa đi.
Hai cái đầu liền từ trong góc tường thò ra.
"Hắn hẳn đi tới phòng học."
Trần Thu Nguyệt nhìn phương hướng Lục Dương rời đi, thập phần khẳng định nói.
Trên tay nàng còn mang theo chuối tiêu, vừa rồi thời điểm cùng Tư Thi đi mua trái cây, liền nhìn thấy Lục Dương với mấy người bạn cùng phòng tách ra, hắn một thân một mình hướng về phía này đi tới, bởi vì cảm giác có chút kỳ quái, nên Trần Thu Nguyệt vội vàng theo sau.
Bây giờ nhìn lại, tình huống có chút không rõ.
Từ Thi có chút bận tâm nói: "Nếu không chúng ta về phòng đi, bị phát hiện ra không tốt lắm đâu."
"Sợ cái gì, chúng ta cũng không có làm chuyện xấu, ngươi không muốn xem tên Lục Dương này ban ngày tới phòng học làm gì sao? Hắn cũng không phải dân hiếu học."
Trần Thu Nguyệt hỏi.
Biểu lộ Từ Thi tỏ ra khó xử.
Nàng cũng có chút tò mò muốn biết Lục Dương làm gì, nhưng lại lo lắng bị hắn phát hiện, nàng cảm thấy hàng vi vụng trộm theo dõi người khác cũng không tốt lắm.
"Ngươi đừng có quản nhiều, nếu bị phát hiện, ta gánh...Đi, chúng ta đi theo nhìn xem."
Trần Thu Nguyệt giữ chặt tay Từ Thi, liền vội vàng đuổi theo sua.
Đi về phía trước hơn mười mét, hai người trốn ở đằng sau thân cây.
Đên nơi nay, có thể nhìn thấy phòng học, sau đó hai người phát hiện, bên ngoài phòng học, Lục Dương đang cùng hai nữ sinh nói gì đó, mà hai nữ sinh này, một cao một gầy, nhưng đều hết sức xinh đẹp...
"Ta biết ngay mà!"
Trần Thu Nguyệt tức giận đến nỗi không có chỗ để đánh.
Lục Dương ban ngày đi đến phòng học, nhất định là không có chuyện gì tốt, nguyên lai là hẹn gặp muội tử, hơn nữa còn gặp hai người.
Từ Thi ở trong trường hợp này có chút khẩn trương.
"Nguyệt Nguyệt tỷ, chúng ta về phòng đi."
Trần Thu Nguyệt cự tuyệt nói: "Không được, ta nhất định phải nhìn xem, bọn hắn cuối cùng muốn làm gì."
Ngoài cửa, ba người cùng nhau đi vào.
Trần Thu Nguyệt kêu Từ Thi vội vàng đuổi theo.
Lầu dạy học viện Công Nghệ.
Giảng đường bậc thang ngay tại tầng một bên cạnh cầu thang.
Lục Dương cùng Tống Giai đi vào, bên cạnh còn có Lâm Viện Viện không tình nguyện theo sau.
Lục Dương lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, tiểu nha đầu này, nhìn qua giống như càng thêm đày đặn hơn rất nhiều.
"Ngươi nhìn ta làm cái gì!"
Lâm Viện Viện tràn đầy cảnh giác.
Lục Dương lắc đầu, lười để ý đến nàng, nữ nhân này, khẳng định bị chứng ảo tưởng, vẫn cảm thấy hắn lòng mang ý xấu sao?
Trong phòng vừa vặn không có ai.
Cửa ra vào tương đối sáng, Lục Dương cũng không đi vào bên trong, ngay tại hàng thứ nhất tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nói: "Máy tính có vấn đề gì?"
Tống Giai đem laptop ra.
Dưới bao da màu là một chiếc Laptop màu bạc, có logo quả táo cắn dở, đây là chiếc Laptop thứ hai của Tống Giai, Lục Dương nhớ kỹ, hẳn là mua sau khi cho mình mượn Laptop cũ.
"Thế cái Laptop kia đâu?"
Lục Dương nhận lấy máy tính kiểm tra một hồi.
Tống Giai nói ra: "Chiếc LapTop kia đặt ở nhà Lý Nhu rồi."
Lục Dương biết rõ Tống Giai có một người bạn mua phòng ở Lục Thành, Tống Giai cũng thường xuyên qua bên đó ăn chực, vì vậy cũng không kỳ quái, hắn bật máy tính lên, ấn xuống nút khởi động, máy tính thuận tiện mở lên.
Máy tính rất bình thường, hình nền màn hình là một nữ nhân hoạt hình Wallpaper, Lục Dương hỏi: "Có vấn đề gì?"
"Còn nói biết sửa máy tính, thế mà không nhìn ra vấn đề!"
Lâm Viện Viện tìm được cơ hội liền khịa một phen.
Lục Dương trừng mắt nhìn nàng, bẻ bẻ đốt ngón tay, phát ra tiếng rắc rắc.
Lâm Viện Viện càng thêm hoảng sợ, vội vàng trốn ra sau lưng Tống Giai, còn lộ ra nửa mặt, khiêu khích nhìn Lục Dương.
"Lâm Viện Viện, ngươi cẩn thận một chút, có bản lĩnh cứ trốn sau lưng Tống Giai mãi, lần sau một mình mà gặp phải ta, xem ta có đánh chết ngươi không." Lục Dương đe dọa nha đầu này một câu.
"Hừ, ngươi tưởng ta sợ ngươi à!"
Lâm Viện Viện mạnh miệng nói ra.
"Được rồi, được rồi, hai người các ngươi đừng có cãi nhau nữa."
Tống Giai trừng mắt nhìn Lâm Viện Viện, nói ra: "Lần sau ra ngoài không mang theo ngươi nữa."
Lâm Viện Viện nghe xong lời này, liền trung thực xuống ,không nói gì.
Tống Giai nói tiếp: "Máy tính khởi động được, không có vấn đề gì, nhưng dùng một hồi lại tự nhiên tắt máy, nếu ta không lưu lại, sẽ trực tiếp mất file..."
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Loại vấn đề này, kỳ thật so với chuyện bật máy không lên còn phiến toái hơn, ví dụ như thời điểm đang viết đồ án tốt nghiệp, viết trên vạn chữ chưa kịp save, máy đột nhiên tắt đi, lúc đó đoán chừng ức chế đến mức đập máy luôn không chừng.
Tự động tắt máy.
Có thể là do pin.
Lục Dương ấn mở tình trạng pin nhìn nhìn, quả nhiên, pin cần phải thay....Nói cách khác, cục pin của chiếc máy này không sai được nữa rồi, Laptop của Apple sẽ rất ít khi xuất hiện lỗi về vấn đề phần cứng, nhưng về tuổi thọ pin thì là một đại phiền toái.
"Hẳn là do pin đi."
Lục Dương nói ra.
"Vậy phải giải quyết thế nào?"
Tống Giai mắt mở to tràn đầy nghi hoặc.
Lục Dương nói ra: "Đoán chừng là phải thay pin mới, theo đạo lý mà nói, mới sài được có một năm, pin có lẽ không hư nhanh như vậy, đoán chừng cục pin này của ngươi là mua lại đi."
"Ta cũng không biết, mà thay pin này, ở cửa hàng trường học chúng ta có không?"
"Không cần phải vội, không cần phải vội, không có thì lên mạng đặt về." Lục Dương nói.
Tống Giai nói: "Vậy khẳng định đợi không kịp, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, rất nhiều bài tập cần phải làm, không có máy tính thì không được."
"n, vậy tới cửa hàng ở trường mua một cái đi, tuy giá hơi đắt một chút."
Lục Dương đem phần pin máy tính mở ra, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi chạy đi mua pin đi."
"Dựa vào cái gì mà bắt ta đi mua?"
Lâm Viện Viện lập tức phản đối, lại nhìn Tống Giai một chút, nàng vô cùng hoài nghi gia hỏa Lục Dương này muốn tách nàng ra khỏi người Tống Giai.
Lục Dương vặn mở vít, nói: "Ngươi ở đây cũng vô dụng, ngươi không đi thì ai đi."
"Lâm Viện Viện, ngươi đi đi, cũng không xa."
Tống Giai lấy ra một chồng tiền mặt nhét vào tay Lâm Viện Viện.
"Đi nhanh về nhanh."
Lâm Viện Viện tỏ ra không tình nguyện, nàng lo lắng lúc mình rời đi, Lục Dương sẽ khi dễ Giai Giai tỷ, nhưng nhìn nhìn, ở trong góc bục giảng hình như có camera, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, dậm chân, hướng phía ngoài cửa đi ra.
Mới ra cửa.
Bịch một tiếng.
Lâm Viện Viện vừa mới trượt chân, bờ mông va chạm xuống đất, ai nha kêu lên một tiếng.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được.
Lâm Viện Viện nhìn nhìn, tức giận la hét, mắng: "Tên hỗn đản nào không có đạo đức xã hội vứt vỏ chuối linh tinh."