Tống Giai vội vàng đi ra phòng học.
Thấy Lâm Viện Viện không có chuyện gì, mới yên tâm lại, nói ra: "Đi đường cũng không nhìn đường à."
Lâm Viện Viện một cước đem vỏ chuối đạp đến góc tường, tức giận nói: "Vừa rồi lúc chúng ta tiến vào không có thứ này, nhất định là có người cố ý ném ra, ta quá xui xẻo, đúng là gặp phải tên Lục Dương là không may mà."
"Ta đã nói không cần đi theo, vậy ngươi còn không chịu nghe." Tống Giai bất đắc dĩ nói.
"Ta còn không phải sợ ngươi...."
Lâm Viện Viện lời còn chưa nói hết, đã bị Tống Giai cắt ngang.
"Tốt rồi, tốt rồi, mau mau tranh thủ thời gian mua pin về đi, bằng không ta không làm được bài tập, ngươi cũng không có nơi để chép."
Lâm Viện Viện trưng mắt nhìn Lục Dương, thở phì phì đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng học.
Trần Thu Nguyệt cười lạnh nhìn Lâm Viện Viện rời đi.
Bộ dáng Từ Thi thì có chút bận tâm.
Sau khi đợi người đi xa, Từ Thi mới lên tiếng: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta không phải không nghe thấy, Lục Dương chỉ giúp bọn họ sửa máy tính mà thôi, nhanh đi thôi, nếu hắn đi ra, chúng ta sẽ bị phát hiện đấy."
"Hừ..."
Trần Thu Nguyệt ở trên đầu Từ Thi gõ nhẹ một cái.
"Ngươi đúng là ngây thơ, không biết gì, trường học nhiều cửa tiệm sửa máy tính như vậy, vì sao người ta không đi đến đó, tìm hắn sửa làm gì?"
Từ Thi cẩn thận hỏi: "Ý của ngươi là, các nàng cũng thích Lục Dương?"
"Dù sao cũng là bắt chó đi cày, ta không yên tâm."
Trần Thu Nguyệt từ nải chuối bẻ ra một quả, đưa cho Từ Thi, nói ra: Trước lót chút bụng, tí nữa chúng ta tới căn tin ăn cơm..."
Từ Thi nhận lấy quả chuối, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa phòng, trong lòng âm thầm suy đoán, cái vỏ chuối vừa rồi kia, không biết có phải do Nguyệt Nguyệt cố ý ném ở đó không...
Bên ngoài phòng học bậc thang.
Tống Giai lấy ra giấy ăn, đem vỏ chuối nhặt lên, ném vào trong thùng giác.
Lục Dương cười nói: ''Lâm Viện Viện đúng là xui xẻo, vì sao người khác không đạp, hết lần này tới lần khác nàng lại dẫm vào."
"Đoán chừng nàng ta không chú ý đi, vừa rồi lúc chúng ta tiến vào còn không có, cũng không biết người nào ném tới đây, ngay trước cửa ra vào phòng học, cũng quá nguy hiểm đi." Tống Giai nói chuyện, hai người cùng một chỗ quay về phòng học.
"Bất quá, lại nói tiếp, Lâm Viện Viện giống như bị tòa nhà này khắc thì phải." Tống Giai nghĩ tới điều gì, có chút kỳ quái nói: "Lúc trước, nàng đến viện công nghệ của ngươi, liền bị khóa ở trong phòng học, đem nàng hù dọa một phen, còn có một lần, chúng ta từ phòng tắm trở về, thời điểm đi ngang qua, nàng bị một chiếc máy bay giấy rơi từ trên xuống, nện vào đầu."
"Ài, đúng là quá xui xẻo mà..."
Lục Dương cũng không đồng tính với Lâm Viện Viện, bị như vậy, chắc là do có duyên nợ đi.
Hắn nhắc nhở :"Học tỷ, nha đầu Lâm Viện Viện này, ta đoán chính là Bách Hợp đi, đối với ngươi có ý tứ, ngươi nên kiềm chế..."
"Đừng nói giỡn, làm sao có thể, Lâm Viện Viện chỉ thường xuyên ở cùng một chỗ với ta, có chút ỷ lại, căn bản không có chuyện gì khác, ngươi đừng nói bậy về nàng." Tống Giai không tin.
"Dù sao ta cũng nói rồi, có tin hay không thì tùy ngươi, lần trước ngươi uống rượu say, ta cảm giác nàng có mưu đồ làm loạn, cũng may bị ta phát hiện được, đem ngươi đưa về ký túc xá..."
Lục Dương cũng lười nói nhiều.
Dù sao chuyện này cũng không liên qua đến mình.
Chỉ cần người theo đuổi Tống Giai, không phải tiện nhân Lý Triết Viễn kia là được.
Tống Giai cũng không nói gì, trong mắt nhiều thêm vài phần hoài nghi, chẳng lẽ nha đầu Lâm Viện Viện này, thật sự có vấn đề? Nếu như vậy, quả thật rất nghiêm trọng...
Trong lúc Lâm Viện Viện chạy đi mua pin, Lục Dương dùng cái vít, đem phần phía sao macbook mở ra, pin của macbookpro so với mấy máy laptop khác thì không giống nhau.
Cục pin macbook là một hình hộp chữ nhật màu đen, hơi mỏng, lại tháo xuống hai con vít, mở nắp điện, Lục Dương đem pin lấy ra, để ở một bên.
Tống Giai rất ngạc nhiên nhìn thao tác của Lục Dương.
"Có phải cảm thấy rất đơn giản phải không?"
Lục Dương hỏi.
"Nhìn thì khá đơn giản, nhưng thao tác thực tế..."
"Thao tác thực tế cũng rất đơn giản, chỉ là nhiều người không dám đi thử, sợ làm máy tính mình hư, kỳ thật máy tính laptop không dễ dàng hỏng như vậy, chỉ là thay một cục pin mà thôi, quá đơn giản."
Lục Dương đem máy con ốc cẩn thận đặt chung một chỗ.
"Một cục pin hai ba trăm tệ có thể mua được, nhưng nếu để bọn họ thay, ít nhất cũng phải một nghìn năm, coi như là quán ngoài đường, cũng đã năm sáu trăm tệ, hút máu như vậy, nhưng cũng phải thay a...."
Ở thời đại này, lắp ráp bảo hành sửa chữa máy tính là món lợi kếch sù, bất quá, kiếm cũng không được bao lâu, về sau hệ thống máy tính càng ngày càng được hoàn thiện, phần cứng cũng trở nên tốt hơn, sẽ rất ít khi xảy ra vấn đề...
Người trẻ tuổi về sau cơ bản đều lền JingDong mua máy tính, hơn nữa trên mạng cũng tràn lan video hướng dẫn sửa máy tính, vì vậy chỉ cần là người thông minh, đều có thể học tập được.
"Ngươi mở khách điếm cũng có thể kiếm được tiền a."
Tống Giai tán thưởng.
"Hặc hặc, ta còn chưa lưu lạc đến loại tình trạng này." Lục Dương cười cười.
Lấy trình độ của hắn, cũng chỉ biết thay linh kiện, so với mấy đại thần còn kém xá...Lừa một ít dân gà mờ thì được, chứ gặp dân chuyên nghiệp liền bị lộ tẩy.
"Cũng đúng, ngươi là Lộc Thần cơ mà, không cần dựa vào cái này cũng có cơm ăn."
Tống Giai vừa cười vừa nói.
Lâm Viện Viện mua đồ có chút lâu, mười mấy phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy người quay về.
"Học tỷ, nghỉ một chút."
Lục Dương chỉ chỗ ngồi ở bên cạnh.
Tống Giai nhẹ gật đầu, ngồi bên cạnh Lục Dương.
"Cũng sắp đến kì nghỉ rồi, sau khi thi xong, ngươi có về thăm gia đình không?" Lục Dương hỏi, hắn nhớ kỹ Tống Giai có chút mâu thuẫn với người trong nhà, cũng không biết qua lâu như vậy, mâu thuẫn đã hòa giải chưa.
"Phải về, hai năm rồi cũng chưa về nhà lần nào."
Tống Giai nói ra.
Lục Dương cười nói: "Vậy cũng không tệ, ngươi cứ hảo hảo ở chung, nhà mới là nơi ấm áp nhất a."
"Nếu được như lời ngươi nói thì tốt." Nói đến sự tình trong nhà, Tống Giai liền trở nên thương cảm.
Người không hiểu đau khổ của người khác, chớ nên khuyên nhiều, Lục Dương cũng khống nói tiếp gì, hắn không biết gia đình Tống Giai xảy ra chuyện gì, bản thân ở vị trí nàng, chưa chắc đã có thể hiểu rõ.
Một lát sau, Lâm Viện Viện rốt cuộc trở về.
Một đường chạy bền, Lâm Viện Viện mệt mỏi thở hồng hộc, bộ ngực phập phồng, bất quá, chưa kịp tiến lên, nhìn thấy Tống Giai ngồi bên cạnh Lục Dương, nàng ủy khuất muốn khóc rồi.
"Ta vất vả khổ cực đi mua pin, các ngươi vậy mà vụng trộm nói lời yêu đương." Lâm Viện Viện tức giận nói.
"Lâm Viện Viện, ngươi nói bậy nói bạ gì đó, chúng ta nào có?"
Tống Giai cả kinh nói.
Nha đầu Lâm Viện Viện chết tiệt này, như thế nào chuyện gì cũng nói ra ngoài, liên tương đến nhắc nhở vừa rồi của Lục Dương, Tống Giai cảm thấy, biểu hiện của Lâm Viện Viện thập phần không đúng.
"Vậy sao các ngươi lại ngồi gần như vậy?"
Lâm Viện Viện nhìn xem hai người.
"Ta đứng mỏi chân, không được ngồi xuống nghỉ ngơi à."
Tống Giai đứng đậy, đi tới chỗ Lâm Viện Viện cầm tới cục pin, lại hỏi: "Ngươi chạy đi đâu, sao lâu vậy?"