Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 793: Vị Khác (1)




"A di, chính là cư xá này."

Cửa Bắc Môn, Lục Dương đem xe ngừng lại.

Ở chỗ này xuống xe, chủ yếu cũng là vì để Ngô Mẫn Hà làm quen một chút hoàn cảnh cư xá, nếu như trực tiếp chạy tới tầng ngầm rồi đi lên, thì Ngô Mẫn Hà thậm chí còn không biết bọn họ ở tòa nhà nào.

Mặc kệ tới ở mấy ngày, nhưng những thứ này trên cơ bản phải biết rõ ràng.

Từ trên xe bước xuống.

Ngô Mẫn Hà nhìn nhìn cư xá.

Tuy đại đa số chung cư

Tuy rằng đại bộ phận nhà ở đây là kiểu Bungalow(Nhà một tầng- rộng), số còn lại là cao tầng, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ làm Ngô Mẫn Hà có chút hoa mắt.

"Cư xá này quả thực rất rộng, có thể ở bao nhiêu người a."

Ngô Mẫn Hà kinh ngạc nói.

"Nếu như căn nào cũng có người ở, thì đoán chừng khoản vài ngàn người." Lục Dương cười nói.

Tiền Vân ở một bên nói: ''Đừng nghe hắn nói bậy, hiện tại bên trong cư xá không được mấy mống, vắng vẻ lắm, những phòng ốc này, nào có thoải mái bằng dưới quê chúng ta."

Lục Dương chỉ cười cười.

Huyện Thanh Sơn bây giờ có chút lạc hậu.

Tiếp qua bảy tám năm về sau, dù huyện Thanh Sơn là một huyện nghèo, nhưng nhà cao tầng vẫn mọc như rừng, liền che toàn bộ ánh sáng nhà dưới mặt đất, lúc kia, người sống dễ chịu nhất đều là người ở chung cư, dân chung bình thường thì khổ hơn rất nhiều.

Thời điểm Lục Dương lên cấp ba, không ít đồng học đều từ hương trấn chuyển đến trường trên thị trấn học đấy, sau đó tốt nghiệp đại học, mặc kệ có tiền hay không, đều mua cho mình một căn phòng ở thị trấn, không đủ thì vay ngân hàng, vì vậy về sau đồng học của hắn ai nấy cũng đều là con nợ.

"Thanh Thanh trước kia mở cửa hàng bán hoa ở đây..."

Lục Dương chỉ chỉ về một cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng đã đóng chặt, nhưng chiêu bài vẫn còn, nên biết rõ trước đây làm gì.

Ngô Mẫn Hà nhìn xem tiểu điếm, coi như hiểu được lúc trước con gái ở Lục Thành sống sao.

Lục Dương nhìn thoáng qua siêu thị nhỏ bên cạnh, quầy hàng không có ai, Tần Lam có lẽ ở trong kho, Lục Dương cũng không qua quấy rầy, ở cửa nhìn một chút, sau đó liền mang Ngô Mẫn Hà từ cửa bắc đi vào.

Hoàn cảnh cư xá cũng không tệ lắm.

Cho dù là mùa đông, hai bên đường vẫn có nhiều cây xanh mơn mởn, Tiền Vân giới thiệu nói: "Bên kia có một cái quảng trường, nghe nói mùa hè rất nhiều người tới đó khiêu vũ, bất quá ta chưa thấy lần nào."

Đi vào bước, đã đến nơi, ba người cùng nhau đi thang máy lên tầng.

Liễu Thanh Thanh sớm biết mẫu thân mình sẽ tới.

Nên đứng ở cửa chờ.

Thang máy mở ra.

Liễu Thanh Thanh liền kinh hỉ nói: "Mẹ, người đến rồi."

"Chậm một chút, cẩn thận một chút."

Ngô Mẫn Hà vội vàng tiến lên, nâng người con gái, ở trên thân đánh giá một chút, thấy con gái so với trước béo hơn một tí, mới yên lòng, đi theo Lục Dương một chỗ, con gái nhà mình không nhận ủy khuất.

Vào phòng.

Mấy người đều cởi áo khoác.

Thân thể Ngô Mẫn Hà không tốt, mặc tương đối nhiều, sau khi vào cửa, mới phát hiện trong phòng hết sức ấm, giống như mùa hè vậy."

"Mẹ, trong nhà có lò sưởi, mẹ tháo khăn quàng cổ đi."

Liễu Thanh Thanh hỗ trợ Ngô Mẫn Hà tháo khăn quàng.

Mấy người lúc này mới ngồi xuống.

Ngô Mẫn Hà nói ra: "Vẫn là nhà trên thành thị tốt, mùa đông không cần nhóm lửa."

"Phương Bắc đều như vậy...Đừng nhìn bên ngoài thời tiết lạnh mà tưởng nhầm, kỳ thật ở đây so với quê của chúng ta còn thoải mái hơn, chỉ cần không đi ra khỏi cửa, ở trong nhà mặc áo mỏng là được, không có việc gì dì ở đây lâu một chút, qua mùa đông cũng được..."

Lục Dương giải thích nói.

"Vậy không được, ở vài ngày thôi, ở bên ngoài ta không quen."

Ngô Mẫn Hà liền vội vàng lắc đầu.

Tiền Vân đi vào gian phòng của mình nhìn nhìn.

Lục Dương biết rõ mẹ nghĩ gì, hắn nói ra: "Mẹ, dì sẽ ngủ ở phòng của con, mấy ngày nay con có cuộc thi, vì vậy không về nhà, ga giường chăn màn con đã đổi rồi..."

Tiền Vân vối định để Ngô Mẫn Hà chen lấy với mình, nghe Lục Dương nói vậy, mở cửa phòng Lục Dương nhìn thoáng qua, bên trong ga giường đệm chăn đã thay xong, bà nói ra: "Vậy cũng được, ta và a di của ngươi đều ở đây, nơi đây cũng không cần ngươi nữa."

Chỗ ở đã có, Tiền Vân chở về chỗ ngồi, nói về sự tình kiểm tra thân thể của Ngô Mẫn Hà.

Lục Dương gật đầu, nói: "Ngày kia rồi đi, ngày kia Thanh Thanh cũng đi kiểm tra thân thể, chúng ta cùng đi bệnh viện luôn."

"Ngày kia ngươi không đi thi?"

Tiền Vân hỏi.

"Không có cuộc thi."

Lục Dương nói thẳng.

Có thi hay không, kỳ thật Lục Dương cũng không biết, nhưng cũng không sao cả, cùng với Liễu Thanh Thanh đi kiểm tra thai sản, so với cuộc thi còn quan trọng hơn, với lại bây giờ một năm hắn đã tài trợ cho trường học trên trăm vạn, nếu ngay cả cuộc thi mà không cho hắn qua thì cũng có chút quá đáng rồi.

Hai mẹ con Ngô Mẫn Hà với Liễu Thanh Thanh nhìu ngày không gặp, giống như có chuyện nói không hết, Tiền Vân cũng không đi quấy rầy, mở ra tủ lạnh nhìn nhìn, chuẩn bị làm bữa tối.

Lục Dương thì nhận được điện thoại Lưu Lỗi liền ra ngoài.

...

"Thanh Thanh..Biết là con trai hay con gái chưa?"

Lục Dương rời đi, Tiền Vân ở trong phòng bếp bận rộn, Ngô Mẫn Hà lúc này mới hỏi.

Liễu Thanh Thanh biết rõ mẫu thân hỏi hài tử ở trong bụng, nàng nói ra: "Còn chưa biết, đợi lần này kiểm tra mới biết được, bất quá, Lục Dương nói không cần nhìn...Con trai hay con gái cũng vậy."

"Thế còn con, Lục Dương sẽ kết hôn với con chứ?"

Ngô Mẫn Hà lo lắng hỏi.

"Mẹ, chuyện này mẹ không cần quản." Liễu Thanh Thanh lắc đầu.

Ngô Mẫn Hà thở dài.

Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không có cách nào hết...Tuy rằng bà hy vọng Lục Dương sẽ kết hôn với con gái mình, nhưng bà biết mình không có tư cách yêu cầu, Lục Dương đối với nhà bọn họ trợ giúp nhiều như vậy, con gái lại quyết tâm ở cùng hắn, còn có thể làm thế nào đây.

Nhìn ra Ngô Mẫn Hà lo lắng, Liễu Thanh Thanh cười nói: "Mẹ, người yên tâm, sau khi sinh ra hài tử, Lục Dương sẽ giải quyết vấn đề hộ khẩu, hắn rất ưu thích hài tử, vì vậy sẽ nhất định sủng ái."