Huyện Thanh Sơn.
Hôn lễ giằng co hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Hết bận hôn sự của đệ đệ, Tiền Vân lại sốt ruột quay lại Lục Thành, hiện tại bụng con dâu đã to lên, đi đứng bất tiện, nàng không dám trì hoãn trong nhà quá lâu.
Bất quá trước đó còn làm một số việc.
"Lục Vĩ, đồ vật chuẩn bị xong chưa?"
Tiến vào sân nhỏ.
Tiền Vân thúc giục nói.
Lục Vĩ xách ra hai cái hộp, nói: "Gấp cái gì chứ?"
Đem hộp bỏ vào trong cốp, Lục Vĩ xoa xoa đôi bàn tay, hỏi: "Đã điện cho người ta chưa? Người ta có nhà không, đừng để đến lúc chúng ta qua, ở đó lại không có ai."
"Điện rồi, người ta đang ở nhà chờ."
Tiền Vân nhìn nhìn mấy hộp quà tặng, trong lòng nghĩ đến những thứ này liệu có đủ khong.
"Một hộp Mao Đài, hai cây thuốc lá Trung Hoa, còn có hai thùng sữa bò, không sai biệt lắm."
Vợ chồng nhiều năm như vậy, Lục Vĩ đã đoán được lão bà nghĩ gì.
"Vậy được, đi thôi."
...
Hơn hai mươi phút sau, xe dừng bên ngoài một tiểu viện, vốn khoảng cách giữa hai nhà cũng không có xa như vậy, chủ yếu là do Lục Vĩ không biết đường, vì vậy làm chậm trễ một hồi.
Xuống xe.
Tiền Vân nhìn về phía sân nhỏ.
Hai bên trong sân, có hai cây Hoa Sữa, ở bên trong còn có một cây đu đủ.
"Chính là chỗ này." Tiền Vân xác định.
Trước khi về quê, bà đã hỏi tình huống trong nhà Liễu Thanh Thanh, biết rõ trong sân Liễu gia có mấy cây cỏ như vậy.
Lục Vĩ mở cốp sau ra, đem quà tặng lấy xuống.
Nghe thấy bên ngoài có thanh âm, Ngô Mẫn Hà vội vàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy ngoài sân là Lục Vĩ cùng Tiền Vân, liền biết là cha mẹ của Lục Dương.
"Ai, bên ngoài quá lạnh rồi, mau vào nhà đi..."
Ngô Mẫn Hà vội vàng mở cửa ra.
"Mẹ Thanh Thanh, ngại quá, sáng sớm đã tới quấy rầy rồi."
Tiền Vân nắm chặt tay Ngô Mẫn Hà.
"Trong nhà cũng không có gì chiêu đãi, mong khách nhân bỏ qua, mau vào mau vào đi..."
Ngô Mẫn Hà mang theo hai người đi tới phòng khách.
Khả năng sớm biết có người tới thăm, nên trong phòng đã có một bồn than lửa, đừng nhìn Thân Thành là vùng núi, nhưng giá cả than củi cũng không rẻ đâu, một cân cần đến ba bốn mươi tệ, nếu như không phải khách quý tới chơi, người bình thường sẽ không xa xi như vậy.
Lục Vĩ đem lễ vật để vào trong góc.
"Ngồi đi, ngồi đi, để ta đi pha trà."
"Mẹ Thanh Thanh, không cần khách khí như thế, đều là người một nhà."
Tiền Vân cũng đi tới hỗ trợ.
Lục Vĩ không nói lời nói, ngồi ở trên ghế, xoa xoa tay có chút đông cứng.
Chỉ chốc lát, nữa trà được pha tới.
Ngô Mẫn Hà nói ra: "Lão Liễu mấy ngày nay bận chuyện nhà xưởng, khi chị gọi điện, ta đã nói với hắn, hắn nói buổi trưa sẽ về...Giữa trưa hai người nhất định phải ở lại dùng cơm, trong phòng bếp ta đã nấu sẵn đồ ăn rồi."
Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng không có cự tuyệt.
Lần đầu tới tăm thân gia bên này, ăn một bữa nhất định phải làm, nếu rời đi, người ta còn tưởng rằng ngươi chướng mắt gia đình bọn họ.
"Mẹ Thanh Thanh, thời điểm vừa rồi, ta thấy trên mặt bàn đặt không ít thuốc dược, thân thể của chị bị làm sao vậy?"
Sau khi ngồi xuống, hai nữ nhân trò chuyện.
Ngô Mẫn Hà nói ra: "Trước kia bị một trận bệnh, hiện tại đỡ hơn rồi, chỉ là thỉnh thoảng uống thuốc điều dưỡng."
"Ài, cũng không biết làm sao, trước kia thời điểm gian khổ, không ăn không uống cũng không cảm thấy bệnh gì, hiện tại sống tốt hơn, quái bệnh đều lần lượt xuất hiện."
Tiền Vân thở dài.
Còn nói thêm: "Mặc dù đỡ rồi, nhưng chị cũng không thể qua loa, phải hảo hảo kiểm tra một chút."
"Đã đi bệnh viện khắm bệnh, bác sĩ nói không có vấn đề gì." Ngô Mẫn Hà đáp.
"Bệnh viện huyện không được, quá nhỏ...mẹ Thanh Thanh, buổi chiều này ta về Lục Thành, nếu không chúng ta cùng tới Lục Dương đi, tới bệnh viện lớn bên kia kiểm tra một chút, dù sao thiết bị bên kia cũng hiện đại hơn, lần trước thời điểm ta dẫn Thanh Thanh đi khắm thai, bệnh viện kia quả thật rất lớn, nếu không có bọn họ dẫn đường, ta tí nữa thì bị lạc."
Tiền Vân đề nghị.
Ngô Mẫn Hà lắc đầu: "Không cần phiền toái vậy đâu, có lẽ không sao cả."
Ngô Mẫn Hà có chút xoắn xuýt, kỳ thật nàng cũng muốn tới Lục Thành, nhưng không phải vì kiểm tra thân thể, mà là thăm con gái mình một chút, hài tư mang thai đã được mấy tháng, nàng làm mẹ mà chưa đến thăm lần nào.
Khắp thiên hạ này có người mẹ nào không thương con mình, Ngô Mẫn Hà cũng muốn nhìn một chút, con gái ở Lục Thành sống thế nào.
Nhưng chuyện này không thể nói ra, nếu nói ra, sẽ để cho thông gia cảm thấy phiền.
Tiền Vấn nói: "Mẹ Thanh Thanh, đi đi, kiểm tra một chút cho yen tâm, thuận tiện đi thăm Thanh Thanh luôn, Thanh Thanh khẳng định cũng nhớ nhà, biết chị qua nó nhất định sẽ rất vui."
Lục Vĩ cũng nói: "Đúng vậy, bà thông gia, đi đi, cùng Tiểu Vân đi qua, bên kia dù sao cũng dư phòng ở."
Ngô Mẫn Hà có chút động tâm, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, chỉ nói: "Đợi lão Liều về để bàn đã."
Liễu Đại Giang nói giữa trưa sẽ về, nhưng trên thực tế mới hơn mười giờ đã về đến nhà.
Đối với chuyện Ngô Mẫn Hà đi Lục Thành, Liễu Đại Giang không có ý kiến, chỉ nói vợ mình chưa đi ra ngoài lần nào, nhờ Tiền Vân hỗ trợ chiếu cố.
Hai nhà thân mật vui vẻ ăn một bữa cơm, coi như trở nên thân quen hơn rất nhiều, trong lúc ăn cơm Tiền Vân còn giúp Ngô Mẫn Hà mua vé tàu, hai giờ chiều, hai nhà đơn giản thu nhập một cái, sau đó Lục Vĩ lái xe mang hai người tới nhà ga.
...
Bên phía Lục Thành.
Sau khi Ngô Mẫn Hà cùng Tiền Vân xuất phát, Lục Dương cũng nhận được điện thoại của cha mình.
Biết rõ mẹ Liễu Thanh thanh muốn tới Lục Thành.
Tin tức này, hắn cũng nói cho Liễu Thanh Thanh biết.
Trong phòng.
Liễu Thanh Thanh mừng rỡ không thôi: "Thật không, mẹ của em sẽ tới đây?"
"Đúng vậy, cha anh vừa gọi điện thoại tới, bọn họ trưa nay mới ở nhà em ăn cơm xong, sau đó liền nhắc đến chuyện này, mẹ em cũng muốn tới Lục Thành thăm em, nên đi cùng một chỗ."
Lục Dương nói đơn giản nguyên nhân ra.
Liễu Thanh Thanh tỏ ra cao hứng.
"Để anh chỉnh đốn phòng mình lại một chút, mẹ em tới đây, đoán chừng phải ở phòng anh rồi."
Lục Dương đứng dậy nói ra.
Căn phòng tuy rằng rất rộng, hơn một trăm năm mươi mét vuông, nhưng phòng ngủ chỉ có ba cái, Ngô Mẫn Hà tới, khẳng định chỉ có thể ở phòng Lục Dương hiện tại.
"Vậy anh làm sao?"
Liễu Thanh Thanh cũng đứng dậy đi theo.
Lục Dương cười cười: "Em còn lo lắng anh không có chỗ ở sao? Ký túc xá, công ty...Anh muốn ở đâu cũng được, đến lúc đó có mẹ của em cùng anh ở nhà chiếu cố rồi, có anh hay không cũng vậy."
"Mẹ của em đoán chừng ở vài ngày thôi."
Hai người tiến vào gian phòng, Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Anh hy vọng dì có thể ở thêm được vài chục ngày."
Vào phòng, Lục Dương đem ga chăn gối nệm xếp lại, sau đó cất vào trong tủ, lại từ trong tủ tìm tìm, lấy ra một bộ chăn ga gối nệm mới, trải xuống...
Trong nhà hết sức ấm áp, chỉ cần một cái chăn mỏng là đủ rồi.
Thân thể Liễu Thanh Thanh không tiện, chỉ hỗ trợ sửa lại góc ga trải giường.
Thấy Lục Dương đổi một cái gối mới, Liễu Thanh Thanh nói ra: "Nếu không, anh tới phòng em ngủ đi."
Lục Dương không hề nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu.
"Anh ngủ không thành thật chút nào, vạn nhất đem em đạp xuống giường thì làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Thanh vụng trộm cười cười, nàng biết rõ Lục Dương là đang nói đùa.
Lục Dương tuy ngủ quả thật đúng không thành thật, nhưng chỉ giới hạn ở hai tay mà thôi, về mặt khác coi như cũng được, không ngáy ngủ cũng không nghiến răng, ngủ rất trầm.
"Lục Dương?"
Liễu Thanh Thanh ôn nhu nói.
Lục Dương đem đồ dọn xong, nhìn lại, nhìn biểu lộ ngượng ngùng của Liễu Thanh Thanh, hắn kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
"Anh có muốn làm...?"
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh dời xuống.
"Không...Cũng không quá thuận tiện đi..."