Liếc nhìn vào phòng bếp, Liễu Thanh Thanh đứng dậy trở về phòng, lấy ra một chồng hợp đồng, nói ra: "Mẹ, người biết không? Lục Dương mua toàn bộ cửa hàng bên phái Bắc Môn kia rồi, để cho con ký tên, nói tặng cho hài tử, tiểu gia hỏa này chưa ra đời đã ngậm thìa vàng đấy, coi như về sau hắn không làm gì, mỗi tháng cũng có thể kiếm được mười vạn tiền thuê."
Nghe nói những thứ này, lại nghe mỗi tháng có thể nhẹ nhõm kiếm được mười vạn, Ngô Mẫn Hà tỏ ra rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: "Vậy cũng không được, vậy cũng không được, cái gì cũng không làm, vậy chẳng phải bị phế đi sao?"
Cửa Đông cư xá.
Lục Dương vừa đi ra, liền nhìn thấy Siêu ca, Lưu Lỗi, cùng Lý Minh Bác ba người đứng đợi ở ngoài.
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, Siêu ca đã thoát khỏi bi thống, Lục Dương cũng không nhìn ra điều gì bất thường tứ hắn.
Nhìn thoáng qua Lý Minh Bác, Lục Dương nói: "Nhanh như vậy đã dọn nhà a."
Vừa rồi thời điểm nói chuyện điện thoại, Lưu Lỗi đã báo cho Lục Dương biết bọn hắn muốn làm gì, Lý Minh Bác ý định muốn chuyển đồ từ phòng thuê đến đây, gọi bọn họ đến hỗ trợ.
Dưới sự trợ giúp của Từ Phượng Niên, Lý Minh Bác rất nhanh đã lấy được chìa khóa phòng, bây giờ chỉ cần trả góp nữa là xong.
Lý Minh Bác nói ra: "Phòng ta thuê đã đến kỳ rồi, tính thuê tiếp một tháng, nhưng bất quá bây giờ đã lấy được chìa khóa, liền quyết định không thuê tiếp, về sau phải trả khoản vay mua phòng, cái gì tiết kiệm thì nên tiết kiệm một chút."
Tiền thuê nhà một tháng cũng không được bao nhiêu, nhưng Lý Minh Bác vẫn cảm thấy mình nên tiết kiệm.
"Vậy cũng được, sớm hay muộn cũng dọn nhà, vừa vặn hiện tại chúng ta đều ở đây, đi thôi..."
Một đoàn người đi đến phía đối diện cư xá.
Địa điểm thuê của Lý Minh Bác là căn nhà kho hai gian mà lúc trước Lục Dương thuê, sau khi Lục Dương cùng Lưu Lỗi rút khỏi cửa hàng, Lý Minh Bác vẫn tiếp tục thuê xuống, bất quá hiện tại kho đã được dọn dẹp, phòng ở trống đi một gian, vì vậy mỗi lúc trời tối thu quán thì liền ngủ lại đây....
"Vợ của ngươi đâu?"
Đinh Siêu nhìn xung quanh một vòng.
Lý Minh Bác đem chén nước trên bàn để vào trong túi, nói ra: ''Hôm nay nàng có tiết, ta không gọi nàng tới."
"A, vợ ngươi tới hay không cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ có mấy cái túi, dễ dàng có thể dời đi..."
Đinh Siêu tìm một cái túi màu đen, nhẹ nhàng nhấc lên, vốn tưởng bên trong chỉ là quần áo có thể nhẹ nhàng mang đi, nhưng mà, đợi hắn dùng hết sức bình sinh cũng chỉ nhắc đi được một chút.
Đùng!
Cái túi rơi xuống đất.
Siêu ca thở hổn hên nói ra: "Ài, nặng như vậy a!"
Lý Minh Bác có chút ngượng ngùng: "Dồn lại có chút nhiều, để ta tới phụ ngươi."
Trong phòng cũng không có nhiều đồ dùng sinh hoạt, chủ yếu đều là những áo quần để bán, mấy thứ này cũng chuyển vào trong cư xá, Lý Minh Bác liền đem xích lô để ở trước cửa ra vào.
Lục Dương cùng Đinh Siêu nâng lên một cái túi đi ra ngoài.
Khí lực Lưu Lỗi rất lớn, có thể một người tự bưng một túi.
Sau khi chất đầy xích lô, Siêu ca lưu lại bên này trông coi, ba người Lục Dương thì ngồi xích lô trở lại cư xá, lại từ thang máy đem đồ vật chuyển lên.
Phòng Lý Minh Bác mua ở tầng mười lăm, cũng tương đối cao.
Cũng may có nhiều người giúp, chứ một mình bản thân Lý Minh Bác, không biết mất bao lâu mới có thể làm xong.
Bên phía Siêu ca cũng không có nhàn rỗi.
Bên này vận chuyển, bên kia cũng hỗ trợ đóng gói, chạy vài chuyến, rốt cuộc cũng chuyển xong mọi thứ, Siêu ca vẻn vẹn đi theo một chuyến, liền mệt không kịp thở, thân thể yếu ớt không thôi.
"Minh Bác, sao không mua phòng ở tầng một?"
Sieu ca hỏi.
Hắn cảm thấy mua phòng ở tầng một rất thích hợp để ra ngoài bán hàng.
Lý Minh Bác đem ghế chồng lên nhau, đặt vào góc tường, quay đầu lại nói: "Tầng một có sân cùng với tầng ngầm, giá rất đắt, ta mua không nổi..."
"Như vậy sao..."Siêu ca nhẹ gật đầu.
Trong phòng không có chỗ ngồi, mấy người ngồi trên mấy bao bì quần áo, Lý Minh Bác hỏi: "Các ngươi có đói bụng không, tới Tây Môn, ta mời khách..."
"Thôi, không cần đâu, Minh Bác, ngươi vừa mới mua phòng ốc, hiện tại không còn bao nhiêu tiền, mời cái gì, chúng ta cũng không phải là người ngoài..."Siêu ca khoát tay áo.
"Ta vừa rồi nhìn không phải ngươi có mì hộp sao? Mời mỗi người một hộp, Siêu ca đi đun nước."
Lưu Lỗi chỉ huy nói.
Lý Minh Bác buổi tối hay ra quán, vì vậy có đôi khi chẳng quan tâm ăn cơm, lúc về nhà cũng chỉ pha mì gói để ăn, vì vậy trong nhà có chút hàng tốn, vừa rồi cũng được hắn chuyển tới đây.
"Ăn mì tôm không tốt lắm đầu, cũng đến giờ cơm rồi."
Lý Minh Bác cảm thấy không tốt lắm.
Biết mình muốn dọn nhà, bạn cùng phòng đều đến hỗ trợ, sao có thể đãi họ ăn mì tôm.
"Ăn cái này đi, lâu rồi ta chưa có ăn."
Lục Dương cũng mở miệng nói.
Lý Minh Bác bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm mì tôm tới.
Nhìn thoáng qua Đinh Siêu đang dùng máy đun nước nấu nước, Lý Minh Bác hỏi:" Siêu ca, ngươi ăn vị gì?"
"Có loại nào?"
"Có chua cay, tê cay, hương cay, còn có vị dưa chua, bốn loại này."
Lưu Lỗi nói ra: "Ta muốn chua cay."
"Ta muốn hương cay." Lục Dương đem hộp hương cay cầm tới.
Chỉ còn lại tê cay cùng dưa chua, Siêu ca không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Ta muốn vị dưa chua."
Ba người đều đã chọn, chỉ còn dư lại tê cay cho Lý Minh Bác, thấy Đinh Siêu đi tới, Lý Minh Bác đem hôm mì dưa chua ném tới.
Siêu ca tiêu sai nhận lấy, vẫn không quên nói:" Các ngươi thật ngốc, vị này là ngon nhất mà lại không chọn."
"Mì dưa chua có gì ngon chứ?" Lưu Lỗi khinh thường, mì này ủ lâu nhất, hơn nữa nhìn bao bì bên ngoài, Lưu Lỗi cũng không có hứng thú gì.
Siêu ca cười hắc hắc, nói ra:" Vậy các ngươi không biết rồi, mì này cũng không phải chỉ có vị dưa chua thôi đâu, mà còn có một vị khác."