Hà Nghệ còn tưởng Lục Dương chỉ là phú nhị đai, ưu thích thể loại manga, nên mới thành lập công ty này.
Thât không nghĩ đến.
Ông chủ hóa ra là tác giả, còn viết được một quyển tiểu thuyết nổi tiếng nữa chứ.
Nhìn số người bình luận và khen thưởng, Hà Nghệ vô cùng khiết sợ.
Trước đây, khi còn là sinh viên, nàng cũng từng thử viết qua tiểu thuyết.
Còn được ký hợp đồng với Jinjiang.
Nàng viết được nửa năm, cũng được tiền nhuận bút hơn năm trăm tệ, bởi vậy nàng rất hiểu rõ trong giới tác giả, một quyển sách nổi tiếng như này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
"Coi như cũng được." Lục Dương cười cười, còn nói thêm: "Mọi người đọc thử đi, có gì giữa trưa tôi mời mọi ngượi đi ăn cơm."
"Cảm ơn ông chủ."
Mấy nữ sinh đồng loạt hoan hô.
Giang Bạch cũng ngượng ngùng cười cười, ngay cả Trần Dư cũng lộ ra ý vị tươi cười.
Làm việc ở công ty này.
Xem ra cũng không tệ đấy.
Chủ tịch là người có tai hoa, tiền lương đãi ngộ cũng không tồi, môi trường làm việc thì trẻ tuổi, quả thực làm việc ở đây, có thể giúp bọn hắn phát huy trăm phầm trăm công lực.
Lục Dương trở lại văn phòng, mấy nhân viên tiếp tục bàn tán.
"Không nghĩ tới ông chủ lại lợi hại như vậy.:
Bạch Phượng biểu lộ kinh ngạc, lặng lẽ nhìn thoáng qua văn phòng chủ tịch.
Hà Nghệ vẫn còn hâm mộ không thôi, nói ra: "Tôi trước đây cũng từng ghi qua tiểu thuyết, nên cũng hiểu sách của ông chủ hot như thế nào."
Trần Dư xoay tròn bút, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nói ra: "Có nhiều người đọc như vậy, khẳng định kịch bản rất hay, tôi phải
coi thử tạo hình nhân vật thế nào đã?"
Diệp Đồng thúc giục: "Nhanh nhanh xem đi."
Trần Dư đem chiếc USB cắm vào máy tính, mở ra file ở bên trong.
Mở ra file USB, Lục Dương đã miểu ta nhân vật toàn bộ trong đó, đều có tính cánh riêng, nên vẽ thế nào, mắt kiểu gì...
"Quá chuyên nghiệp."
Mọi người nhịn không được hô lên một tiếng, bọn hắn không thể tin được Lục Dương lại miêu tã kỹ đến từng nhân vật như vậy.
Trần Dư liền cảm thấy áp lực không thôi, hắn liền nghĩ nếu lần này thất bại, sẽ bị ổng chủ đuổi đi luôn quá.
----
Trở lại văn phòng.
Lục Dương liền bắt đầu gõ chữ, hắn cũng không biết, mấy nhân viên đã bị chinh phục bởi tài hoa của hắn, viết khoản năm nghìn chữ, Lục Dương nhìn điện thoại, đã 11:30 rồi.
Hắn đi ra ngoài, kêu mọi người cùng đi ăn cơm.
Mang theo nhân viên ăn uống no nê, Lục Dương để bọn họ tự nghỉ ngơi, còn hắn và Lữ Tiểu Vũ thì đi dạo sân trường.
"Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ hỏi.
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút.
"Trước xem hiệu quả của bộ manga này ra sao, nếu thành công, chúng ta sẽ mua số lượng lớn bản quyển của tiểu thuyết nổi tiếng."
Không thể không nói.
Ánh mắt buôn bán của Lữ Tiểu Vũ rất sắc bén, không hổ tốt nghiệp Quan Trị Kinh Doanh của đại học tốt nhất nước.
Hiện ở thời đại này, SHTT(sở hữu trí tuệ) vẫn chưa được nhiều người thèm để ý đến.
Tencent video, iQiyi vẫn chưa được ra mắt.
Đinh Siêu muốn con anime vẫn phải lên mạng tải về, sau đó chỉ có dùng phần mền Baofengyingyin để có thể xem, ai bảo ông chủ của Le vẫn chưa chịu ra nước ngoài.
(Baofengyingyin: Phần mền để đưa file video vào để coi.)
(Le, Tencent video, iQiyi: phần mền phát video-stream..)
Nếu bây giờ bọn hắn mua bản quyền của những tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng, chờ đợi sau này, nhưng phần mền video bùng lên như nấm, khi ấy những bản quyền tác phẩm về tiểu thuyết, phim ảnh, âm nhạc, sẽ tăng giá chóng mặt.
Nếu như có thể tại thời điểm này trữ hàng một đống bản quyền, về sau khả năng cạnh tranh trong lĩnh vực manga, anime sẽ không có công ty nào theo kịp.
"Cái này ta biết rõ."
Lục Dương gật đầu.
"Đợi đến thời điểm đúng lúc, ta sẽ liên hệ mấy tác giả nổi tiếng, vấn đề bản quyền bây giờ rất dễ dàng lấy được."
"Ừ, việc này ta không quen, giao cho ngươi vậy." Lữ Tiểu Vũ phân công rõ ràng, lại hỏi: "Ngươi còn muốn bàn chuyện gì nữa không?"
Hôm nay là ngày công ty chính thức bước vào thương trường, Lữ Tiểu Vũ muốn nghe một số ý kiến của Lục Dương về con đường phía trước.
"Ngươi biết weibo không?"
Lục Dương đột nhiên hỏi.
Lữ Tiểu Vũ gật đầu: "Biết rõ, một công ty chuyên về mạng xã hội, mới thành lập năm trước."
"Đúng."
Lục Dương gật đầu.
Bây giờ Weibo cũng không phải quá nổi tiếng, cũng chưa nhiều người biết đến nó.
Hắn vừa cười vừa nói: " Tuyển mấy nhân viên biết quản lý fanpage, ưu tiên đã từng sử dụng facebook, bảo bọn họ tạo một tài khoản công ty, đăng vài video ngắn, hay truyện cười, bảo vệ sự khỏe... lên weibo, à nhân tiện bảo bọn hắn tạo dùm ta một tài khoản cá nhân luôn."
"Ngươi muốn thu hút lượt theo dõi?" Lữ Tiểu vũ rất nhanh hiểu ý của Lục Dương.
Lục Dương gật đầu: "Không sai, nhìn QQ mấy năm nay phát triên nhanh chóng, ta đoán Weibo rất nhanh sẽ đi lên, bây giờ chúng ta tạo một tài khoản thu hút mọi người theo dõi, về sau nếu chúng ta có đăng manga lên đó thì cũng dễ dàng thu hút người đọc hơn."
"Ừ, Ta sẽ sơm an bài việc này." Lữ Tiểu Vũ thận trọng gật đầu, được Lục Dương nhắc nhở, nàng nhận thấy việc này rất quan trọng.
"Còn gì nữa không?"
Lữ Tiểu Vũ lại hỏi.
Lục Dương nhìn nàng, cười nói: "Lúc nào thì ngươi thi bài 2.
Lữ Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, nàng xoay người rời đi không nói một lời.
Lục Dương cũng không trở về công ty, vẫn nên giao cho Lữ Tiểu Vũ quản lý thì tốt hơn, dù sao Lữ Tiểu Vũ cũng chuyên nghiệp hơn Lục Dương không ít.
---
Đi vào siêu thị mua hai cây Trung Hoa, Lục Dương liền đi đến văn phòng của Kiều Khải Minh.
"Thưa thầy, cảm ơn thầy đã giúp em việc lần trước."
Lục Dương cũng không trực tiếp đem thuốc tặng lấy, mà để vào trong túi ni lông màu đen, đặt lên trên bàn.
Kiểu Khải Minh cũng không có ý tứ cự tuyệt, hắn lấy một gói thuốc ra, lấy cho mình một điếu, một điếu khác thì đưa cho Lục Dương, Lục Dương liền đưa tay từ chối.
Hút một hơi, Kiều Khải Minh cười nói: "Cây thuốc lần trước em tặng thầy vẫn chưa hút xong."
Kiều Khải Minh nói chuyện rất điêu luyện, làm cho người nghe như tắm phải gió xuân, hai người vừa cười vừa nói, trông thật giống bạn bè hơn là thầy trò.
Lục Dương đem cái ghế đặt qua một bên, ngồi lên, nói ra: "Thầy không thích hút thuốc lá lắm nha."
"Không phải, thuốc xịn đương nhiên phải tiết kiệm một chút rồi." Kiều Khải Minh ha ha cười nói, còn nói thêm: "Nghe thầy Hoàng Tiêu nói, em thật sự mở công ty rồi à, có lợi nhuận được không?"
"Em cũng không biết công ty có thể sinh ra lợi nhuận hay không, nhưng chắc chắn không phá sản." Lục Dương tự tin nói.
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần không phá sản là được, nhà trường chỉ có hai sinh viên khởi nghiệp, nên rất xem trọng vào việc này, chỉ cần em có thể thành công, thầy cũng sẽ được dính tí hào quang từ em"
Kiều Khải Minh không chút nào giấu giếm ý nghĩ của mình.
"Thầy yên tâm đi ạ, công ty tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, chỉ là em giành quá nhiều thời gian cho công ty, không có thời gian đi học, thầy có cách nào giúp em việc này không?"
"Cái này Thầy sẽ nói với các giảng viên khác, tận lực chiếu cố thành tích học tập của em, những mà em vẫn cần phải đi thi."
"Cảm ơn thầy."
Nghe được lời đảm bảo từ Kiều Khải Minh, Lục Dương cũng không làm phiền nữa, lập tức rời đi.
Đi đến phòng học.
Lục Dương cảm thấy rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào mình.
Hắn biết rõ, khẳng định việc mình mua xe đã bị cả khoa biết rồi, còn về phần công ty, bạn cùng phòng của mình còn chưa biết huống gì mấy sinh viên này.
Theo thường lệ đi tới bên cạnh Từ Thi ngồi xuống.
Lục Dương nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đinh Siêu.
Trong đầu Lục Dương hiện lên dấu chấm hỏi.
Nhìn sang Từ Thi ở bên cạnh, Lục Dương mới biết lý do như vậy, Từ Thi đã buộc tóc của mình lên, cái mái trước mặt cũng tỉa bớt đi rất nhiều, biến Từ Thi từ cô vịt xấu xí không ai để ý, tới một mỹ nhân mà mọi người đều muốn tranh giành.
"Ngươi hôm nay rất đẹp."
Lục Dương không chút keo kiệt khen ngợi Từ Thi, đồng thời, trong lòng cũng có chút kinh hỉ, học tỷ của Lữ Tiểu Vũ thật sự lợi hại.
"Cảm ơn..."
Được Lục Dương khen ngợi, Từ Thi tỏ ra cao hứng, ánh mắt híp lại như một hình trăng lưỡi liềm.
"Ngươi tại sao lại thay đổi kiểu tóc vậy?" Lục Dương hỏi.
Từ Thi thành thật trả lời: "Đường tỷ muốn ta làm như vậy."
"Ta thích ngươi như bây giờ, ta nhớ lúc khai giảng, ngươi nói mình ưu thích ca hát, đợi lát nữa tan học, chúng ta đi Karaoke đi."
"Ta không đi." Từ Thi đỏ mặt, lắc đầu, nàng còn chưa bao giờ đi qua địa phương đó.
"Chỉ có hai người chúng ta."
Từ Thi bắt đầu do dự, xoắn xuýt, trên khuôn mặt lộ vẻ phân vân.
"Không chó phép ngươi nói từ chối !"