Lữ Tiểu Vũ bưng cà phê trở lại, nhìn thấy Lục Dương bắt chéo hai chân, ngồi ở chiếc ghế của nàng, đang nhìn hồ sơ.
"Ngươi không phải có văn phòng làm việc của mình hay sao?"
Lữ Tiểu Vũ đặt ly xuống, bất mãn việc Lục Dương giành vị trí của mình.
"Hắc hắc." Lục Dương cười cười, cũng không đứng lên, hắn buông hồ sơ ra nói: "Ngươi lựa chọn những người này không tồi, ta rất hài lòng..."
Không thể không khen.
Năng lực của Lữ Tiểu Vũ rất cao, nàng từ đống hồ sơ dày cộp mà lựa chọn ra hồ sơ tốt nhất để phỏng vấn, Lục Dương cũng không tìm ra được một tật xấu gì để chê trách.
Lục Dương cắn một cái bánh bao, nói một cách nghẹn ngào: "Hôm nay phỏng vấn, ngươi làm chủ là được rồi."
"Ngươi lại muốn lười biếng."
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra khó chịu.
Ngươi rốt cuộc là đai cổ đông hay là ta hã.
Lục Dương tiếp tục ăn bánh bao, lại uống một ngụm sữa đậu nành, cười hì hì nói: "Việc chuyên nghiệp, nên giao cho người chuyên nghiệp giải quyết ta mới yên tâm, ta ghét nhất là làm loại ông chủ việc nào cũng thích quản lý, rõ ràng không hiểu gì, cứ nhúng tay chỗ này nhúng tay chỗ nọ, cuối cùng làm công ty phá sản luôn."
Nói xong.
Lục Dương rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Dương như vậy, có chút sợ hãi, bước lui về sau vài bước.
"Giám đốc Tiểu Vũ, ngươi là chuyên gia ở đây, ta còn phải học tập ngươi rất nhiều."
Muốn làm một chủ tịch bù nhìn, không thể thiếu những công cụ hình người được.
Lục Dương nịnh Lữ Tiểu Vũ một hồi làm nàng rất vui vẻ.
Chín giờ bốn mươi.
Còn hai mười phút nữa đến giờ phỏng vấn, đã có một thanh niên đi đến, trông bề ngoài khá cứng nhắc, chiều cao khiêm tốn, thấp hơn một tí trong ảnh....
"Xin chào, đây có phải là văn phòng của công ty Cultural Development không"
( Mình xin dịch Cultural Development thành Văn Hóa Sơn Hải nha các bạn .)
Lục Dương nhìn thanh niên không biết nên nói gì, không nhìn thấy biển hiệu bên ngoài à.
Nếu không phải lúc mới lên công ty, hắn nhìn thấy biển hiệu ở bên ngoài tòa nhà, đoán chừng Lục Dương đã gọi cho nhà trường hỏi có phải quên làm bảng hiệu cho công ty hắn không.
"Xin chào, cậu gọi là Giang Bạch đúng không, tôi là Lữ Tiểu Vũ, là người ở trong điện thoại liên hệ với cậu..."
"Quản lý Lữ, xin chào."
Đi vào phòng họp.
Vốn Giang Bạch có chút khẩn trương, hắn nhìn Lữ Tiểu Vũ cùng Lục Dương đều là người trẻ tuổi, nội tâm hơi buông lỏng một ít.
Nhìn Giang Bạch, Lục Dương nhẹ gật đầu, nhìn ở bên ngoài, đây là một thanh niên nghiêm túc, Lữ Tiểu Vũ quả nhiên mắt sáng.
Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Sơ yêu lý lịch của cậu tôi xem rồi, coi như cũng được, phù hợp với tiêu chuẩn công ty chúng tôi, tụy rằng công ty mới thành lập, nhưng mức đãi ngộ tuyệt đối không thua những công ty lớn khác, hơn nữa môi trường công tác trẻ trung, năng động."
Giang Bạch nhẹ gật đầu, chính bởi vì những lý do như vậy, hắn mới tới đây.
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lục Dương, ý tứ hỏi ngươi thấy thế nào.
Lục Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Cậu có bạn gái chưa."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Lục Dương, phỏng vấn còn hỏi vấn đề này sao?
"Chưa, còn... còn chưa có...."Nghe được Lục Dương đột nhiên hỏi như vậy, Giang Bạch cà lăm nói.
Quả nhiên không sai, vừa vào cửa, Lục Dương liền đoán hắn F.A mà.
Hắn cười nói: "Vậy cậu coi như có phúc nha, quanh đây nhiều nữ sinh đại học lắm, nếu vừa ý ai, có thể theo đuổi, dù sao nữ sinh cũng dễ theo đuổi hơn con gái bên ngoài."
Nghe được Lục Dương nói, Giang Bạch ngượng ngùng cười cười.
Sau khi tốt nghiệp, hắn mới biết, kiếm ngươi yêu trong trường học dễ hơn.
Lục Dương nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu cùng Lữ tổng đã trao đổi với nhau hết rồi nhỉ, bây giờ có gì nghi hoặc hay chưa hiểu rõ, cậu có thể hỏi."
Giang Bạch có chút xin lỗi, gãi đầu hỏi: "Tôi muốn xác định lương thưởng thế nào."
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ mặt không biểu tình nói: "Việc này tôi đã trao đổi trong điện thoại rồi, thử việc ba nghìn tệ, thời gian thử việc một tháng, sau đó chuyển lên chính thức, lương bốn nghìn tệ thêm tiền thưởng."
Đối với chuyện này, Lữ Tiểu Vũ không vô lương tâm như những công ty khác.
Nghe như vậy.
Giang Bạch nhẹ nhàng thở ra.
Xem trước kia hắn cũng bị lừa qua mấy cái hố như vậy, vì vậy mới cảnh giác như bây giờ, đúng là xã hội này, người càng trung thực càng dễ bị lừa.
Xác định tiền lương giống như lúc trao đổi trên điện thoại, Giang Bạch cũng không có vấn đề gì khác, Lữ Tiểu Vũ lấy ra hợp đồng, hai người cùng ký xuống.
Lữ Tiểu Vũ không hổ là toàn năng.
Mấy ngay nay, lúc thì kiêm chức HR, lúc thì làm tài vụ, lúc tổng giám đốc, lúc công nhân vệ sinh.... Đem một cái xác rỗng xây dựng thành công ty.
"Quản lý Lữ, tôi công tác chỗ nào?"
Bên ngoài vẫn còn nhiều bàn trống, nhưng Giang Bạch cũng không dám ngồi loạn.
Lữ Tiểu Vũ chỉ vào những cái bàn đằng kia nói: "Cậu là người thứ nhất tới đây, ngồi chỗ nào cũng được."
Giang Bạch tìm tới một chỗ gần cửa sổ gồi xuống.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, còn có máy tính hiện đại nhất trên bàn, tâm tình Giang Bạch quả thật không tồi, nhưng vì sao công ty lại không có một nhân viên lao động nào?
Giang Bạch cũng chỉ dám hỏi trong đâu.
Đã có kinh nghiệm phóng vấn người đầu tiên, đằng sau liền dễ dàng hơn nhiều, tổng cộng Lữ Tiểu Vụ tuyển được năm người.
Bốn người vẽ manga, và một biên kịch.
Biên kịch tên Trần Dư, là một trung niên ba mươi tuổi, đã kết hôn, năm nay mới sinh được một tiểu hài tử, đã từng làm việc ở Thưởng Hại một đoạn thời gian, từng làm việc ở một đài truyền hình nhỏ nhưng không được thành công, về sau chỉ có thể trở về quê, gia nhập ngành sản xuất manga.
Trình độ của biên kịch của Trần Dư bên trong đài truyền hình không tính là gì, nhưng ở mảng Manga mạng lại tuyệt đối hợp cánh, chỉ là tạm thời hắn vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu thôi.
Cùng Trần Dư nói chuyện khoản 10 phút, xác định hắn có chút bản lĩnh, Lục Dương liền trả hắn năm nghìn tệ một tháng, điều này làm Trần Dư cảm động đến rơi nước mắt.
Bốn người vẽ manga, ngoại trừ Giang Bạch là nam, những người còn lại đều là nữ sinh.
Cũng đều là sinh viên tốt nghiệp trường mỹ thuật.
Trong đó có một nữ nhân năm nay hai lăm tuổi, gọi là Bạch Phượng, để tóc ngắn, trông rất giỏi giang.
Hai người còn lại đều mới hai mươi tuổi, một người tên là Hà Nghệ, người còn lại gọi là Diệp Đồng, hai người này đều lại muội tử mền mại, có ngoại hình ưu nhìn, dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của Đinh Siêu, hai người này đều được tám mươi điểm trở lên.
Thời điểm mười một giờ.
Lục Dương cầm lấy một cái USB rồi rời khỏi văn phòng.
"Chào chủ tịch."
Bạch Phượng đứng dậy chào hỏi.
Lục Dương cười đáp lại, còn nói thêm: "Vốn hôm nay tôi không có ý định muốn an bài công việc cho mọi người, nhưng sợ mọi người nhàm chán, tôi bật cái này để mọi người xem."
Lục Dương ở trên máy tính, đem
Hắn nói tiếp.
"Đây là một quyển tiếu thuyết của tôi đăng trên mạng, nhân khí cũng không tệ lắm, mọi ngươi nghiêm túc nhìn một cái, hạng mục đầu tiên của chúng ta chính là bộ tiểu thuyết này."
"Muốn đem tiểu thuyết này chuyển đổi thành manga sao?"
Trần Dư có chút kinh ngạc.
Hắn vẫn không nghĩ tới ông chủ của mình còn trẻ như vậy, lại còn là một tác giả, hắn vừa rồi nhìn lướt qua phần bình luận, đã đột phá hơn một vạn rồi.
"Ừ, tôi có bản quyền của cuốn tiểu thuyết này, tạm thời có thể dùng nó để luyện tay trước, chờ mọi người hợp tác ăn ý với nhau, sẽ có tác phẩm hay hơn chờ mọi người hoàn thanh."
"Ở đây tôi có một cái USB, là tạo hình nhân vật trong suy nghĩ của tôi, còn có mấy phần mạch truyện gốc, mọi người nhìn xem đi..."
Nghe được Lục Dương nói xong.
Mấy người đều bắt đầu mở websites, truy cập vào trang web Lục Dương đưa ra.
Hà Nghệ có chút khiếp sợ nói: "Ông chủ, sách của ngài bạo hỏa rồi a!."