Sau khi tan học.
Lục Dương đem Từ Thi như đang ủy khuất đã ra ngoài trường học.
Trạng thái của nàng đã tốt lên rất nhiều, Lục Dương cảm thấy bây giờ là thời điểm có thể giúp nàng đối mặt với xã hội.
Nhập học cũng lâu như vậy rồi, ngay cả cổng trường Từ Thi cũng không bước ra ngoài một bước, cũng không biết cuộc sông ở ngoài trường học thế nào.
Đi ra ngoài trường học, có rất nhiều ngươi đang tấp bận đi làm, Từ Thi cảm thấy khẩn trương lên, lặng lẽ nắm vào góc áo của Lục Dương.
"Nhìn thấy không, bên ngoài có rất nhiều thứ mới mẻ, về sau nếu ngươi có hứng thú có thể nhìn xem." Lục Dương chỉ vào quầy hàng bốn phía nói.
Lý Minh Bác vẫn còn chưa mở quầy, nếu không, Lục Dương cũng mang Từ Thi đến trải nghiệm một phen.
Lục Dương muốn rèn luyện Từ Thi, nên dắt nàng đến từng cửa hàng nhìn ngó, lâu lâu còn đưa từng món đồ cho nàng cầm xem.
"Thích cái này không...."
Lục Dương cấm lấy một chiếc móc khóa, phía trên có một con gấu trúc đáng yêu, chỉ to bằng ngón cái.
Từ Thi như thể trốn ở sau lưng Lục Dương, lặng lẽ nhìn móc khóa, trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ ưu thích.
"Bao nhiêu tiền."
"Mười tệ."
Lão bản nhìn thấy Từ Thi cùng Lục Dương một chỗ, còn tưởng rằng hai người một đôi, nên mặt dày báo giá, quyết định làm một phen công phu sư tử ngoạm.
Lục Dương lập tức đặt xuống.
"Lão bản, móc khóa này làm bằng vàng sao?"
"Thế bạn học trả giá đi."
Lão bản cười cười xấu hổ, học sinh này da mặt thật dày, không phải nam sinh đi với người yêu thường thích thể hiện sao.
"Ba tệ."
Lục Dương trực tiếp báo giá.
Lão bản bán hàng rong nghiêm mặt, nói ra: "Quá rẻ rồi, ta nhập hàng hết 5 tệ đấy."
Lục Dương cũng mặc kệ hắn dài dòng, kéo Từ Thi như thể chuẩn bị đi, cái đồ chơi này mà đòi bán năm tệ, xem ta là con dê à.
"Khoan đi đã tiểu hữu, ba tệ thì ba tệ."
Nhìn Lục Dương sắp sửa rời đi, lão bản nhanh chóng gọi lại, vội vàng nói.
"Hắc hắc."
Lục Dương rút ra ba tệ, đưa cho lão bản, rồi sau đó nhận móc khóa đưa cho Từ Thi.
"Ngươi không phải lão bản bên quầy bán quần áo đầu kia sao?"
Lão bản bỗng nhiên nhận ra Lục Dương.
Đây không phải ba sinh viên khởi nghiệp bán vỉa hè, mấy ngày đầu tiên lợi nhuận mấy nghìn tệ sao.
"Đúng rồi."
Lục Dương cười nói.
Lão bản lúng túng cười trừ, gặp được đồng hương rồi, khó trách...
Đi trên đường, Lục Dương nhìn Từ Thi, hỏi.
"Có phải rất thú vị không."
Từ Thi vẫn cầm chiếc móc chìa khóa, cận thận từng li từng tí nói: "Bọn họ rất xấu."
Món đồ chỉ cần ba tệ là mua được, vậy mà lão bản kia lại đòi mười tệ, đây không phải xấu thì là gì?
Lục Dương cười nói: "Cho nên mới nói, mua đồ cần phải học được cách trả giá, nếu không nhất định sẽ bị lừa, ngươi phải nói nhiều, cùng người ta trao đổi nhiều mới không bị lừa, biết không."
"Ừ."
Thanh âm be như thể không nghe thấy.
Tây Môn bán rất nhiêu mặt hàng.
Cùng Lục Dương đi dạo, Từ Thi coi như tăng lên được không tí kinh nghiêm, ngoài trừ cái móc khóa bên ngoài, trên tay nàng còn thêm một xiên hồ lô đường, được Lục Dương nhét vào nhân lúc nàng không để ý.
Hơn nữa.
Miếng đầu tiền còn bị Lục Dương ăn...
Từ Thi giống như một cái đuổi nhỏ đăng sau Lục Dương, nghiêm túc đi theo hắn mấy vòng, lúc sau, Lục Dương mới dẫn Từ Thi vào KTV.
KTV 'Microphone'.
Ở Tây Môn có mấy nhà mở quán karaoke, nhưng quán này là coi như là lớn nhất ở đây.
Người ở bên trong có rất nhiều, trên khu vực sảnh lớn còn có người đang hát, ở đây, Tư Thi liền lẫn nữa trở nên khẩn trương.
Nếu như không phải Lục Dương dẫn tới đây, có lẽ cả đời này của nàng cũng không bào giờ đặt chân tới.
Cảm giác được Từ Thi ngày càng khẩn trương, Lục Dương liền nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, Từ Thi vũng vẫy hai cái, nhưng về sau liền buông tha để Lục Dương nắm tay.
"Không cần sợ, chúng ta là khách hàng, ngươi nghe câu ' khách hàng là thượng đế' chưa."
Lục Dương không tiếp tục ngây ngốc ở đại sảng, hắn liền tranh thủ thuê một căn phòng, sau đó liền dẫn Từ Thi đi vào.
Đóng cửa lại, ở nơi không có người, Từ Thi mới nhẹ nhàng thở ra, Lục Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
"Ngươi thả tay ta ra."
Từ Thi lộ ra bộ dạng ủy khuất, tay của nàng vẫn bị Lục Dương nắm chặt.
Lục Dương vội vàng buông tay ra, nói.
"Vừa rồi nhìn ngươi quá khẩn trương, nên ta mới ..."
Sau đó hắn đi đến nơi chọn bài hát, hỏi: "Ngươi thích bài hát nào?"
Lục Dương cũng không biết Từ Thi ưa thích bài nào.
"Sứ thanh hoa."
"Bài gì."
Lục Dương không nghe thấy, hỏi lại.
Từ Thi lấy hai tay làm thành chiếc loa, hét to :" Ta nói Sứ Thanh Hoa."
"À"
Lục Dương rất nhanh tìm được bài này, ai bảo bài này xếp thứ ba cơ chứ.
Đợi nhạc bắt đầu phát ra, Lục Dương liền đưa mic tới cho Từ Thi.
Từ Thi vội vàng cầm lấy.
"Phác họa Thanh Hoa trên phối gốm, nét bút uyển chuyển đậm nhạc.
Cánh mẫu đơn trên thân hình như nàng đang trang điểm.
Mùi đàn hương từ từ lướt qua song cửa, chợt ta đã hiểu tâm sự của nàng
Trên giấy Tuyên Thanh bút lướt nhanh đã dừng giữa đoạn.
...."
Giọng hát của Từ Thi rất hay.
Lại có một tí vẻ thiếu nữ thanh tịnh, nhịp điều vừa phải không nhanh không chậm, xem ra, nàng nói sở thích cả hát, quả thật không sai.
Từ Thi giống như một cô nương nhỏ yếu, hắn nhẫn tâm lừa gạt nàng sao?
Yên tĩnh lắng nghe Từ Thi hát, Lục Dương cảm giác mình đạt thành tựu, dù sao, toàn bộ nam sinh khoa máy tính, cũng chỉ có mình hắn là nghe được nàng hát.
Một ca khúc thật hay.
Lục Dương đưng dậy vỗ tay.
Tư Thi liền cảm thấy ngượng ngùng, tay cầm mic cũng có chút run rẩy, nhưng có thể nhìn ra, nàng có lẽ thật sự vui vẻ đấy.
"Hát tiếp đi."
Lục Dương lại chạy tới chọn bài hát cho nàng.
"Bài 'mười năm' được không?"
Từ Thi gật đầu, sau đó lại bắt đầu hát.
"....
Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, liệu có thể còn chào hỏi.
...."
Từ Thi như biến thành công cụ hình người, hết bài này thì đến bài hát, còn Lục Dương giống như ông chủ, bắt Từ Thi ca hát để kiếm tiền cho mình.
Đây như là buổi biểu diễn dành riêng cho Từ Thi.
Lục Dương cũng chỉ ngồi nhìn Từ Thi hát, lặng lẽ vỗ tay.
Từ Thi hát xong một bài.
Lục Dương liền mở một chai nước khoáng, chạy tới đưa cho nàng.
"Tiếp đi."
" 'Chớp mắt đã ngàn năm' được không?'
Lục Dương lại chọn bài cho Từ Thi.
Đây là một ca khúc của SHE, hình như là OST của một bộ phim nào đó, bây giờ đang rất hot đây, Lục Dương chọn ca khúc đều lấy từ bảng xếp hạng cho Từ Thi quen thuộc.
Từ Thi phảng phất như công cụ hình người thu nhỏ, chỉ cần Lục Dương hỏi nàng, nàng trên cơ bản toàn bộ đều biết, chỉ có vài bài hát thuộc tiếng Quảng Đông thì nàng chỉ có thể hát một nửa.
Nghe được Từ Thi hát tiếp, Lục Dương không khỏi không cảm thán, đúng là những bài hát thời xưa vẫn dễ nghe hơn, so sánh với nhau mà nói, bài hát mười năm sau đều có chút gì này....
Bài gì mà..mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng em meow meow meow.(Bài này chắc ai cũng biết rồi)
Còn bài gì mà : Sấm sét, trong mộng ta thấy vận mệnh luân hồi..(Kinh Lôi)
Thậm chí bài 'Bát Mỳ Lớn' thế mà cũng có thể nổi tiếng...
Lục Dương không phải không thừa nhận, bài hát sau này càng ngày càng táo bạo, kể cả biểu diễn hay lời bái hát, cũng tại ảnh hương sau này của nhà tư bản..
Top 20 bài hát trên bảng xếp hạng , Lục Dương hiểu rõ bài nào đều bảo Từ Thi hát một lần cho mình nghe, lăn xuống dưới, Lục Dương nhìn thấy một ca khúc.
Hỏi nàng.
"Bài 'Chinh Phục' được không..."