Sáu giờ tối.
Chưng cư Hoa Đình tầng mười.
Lục Dương tắt đi khung chát chi chít trên máy tính, nghĩ đến đoạn hội thoại vừa rồi, trong lòng của hắn có chút kinh ngạc.
"Không nghĩ tới Vương Khánh Huy vậy mà xuất ngoại?"
Đây là tin tức mà hắn mới lấy được từ Trương Yến.
Vốn còn tưởng rằng, Vương Khánh Huy sẽ giống như một con chó có tang, bị người ta theo đuổi không có chỗ núp, kết cục cuối cùng vào tù ngồi, nhưng không nghĩ tới, tên này còn là một nhân tài, vậy mà chạy thoát được đến nước ngoài.
Bất quá.
Đối với lời nói của Vương Khánh Huy, Lục Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng, người kia, nói dối như cơm bữa, nói đang ở nước ngoài, khả năng chỉ là một quả bom khói, hoặc chỉ là ý nghĩ mới xuất hiện, hiện tại còn không biết hắn đang trốn ở góc nào.
Hơn nữa, coi như xuất ngoại rồi thì sao, vào sổ đen của cảnh sát, cả đời cũng không về được, hơn nữa thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng...tên Vương Khánh Huy không tiền không thế, đi ra cũng chỉ là một nhân khẩu, mặc dù có chút thông minh vặt, nhưng cũng không phải người nào cũng ngu ngốc để hắn lừa, Lục Dương căn bản không tin tưởng, hắn ở bên ngoài có thể làm ra trò mèo gì, không phải kẻ nào cũng có tư cách nói câu 'không ai mãi mãi hèn', trở mình đứng dậy, sự thật chứng minh, đi lên bằng con đường lừa đảo, thì cho đến già cũng nghèo...
Đóng lại máy tính, Lục Dương đi ra ngoài.
Mẹ Tiền Vân vừa mới rửa xong bát đũa, đang ở trong phòng bếp quét dọn, Liễu Thanh Thanh thì ngôi trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiết mục trên TV, ở trên bàn trà, còn đặt một hộp ô mai.
Bụng Liễu Thanh Thanh lúc này đã rất lớn rồi.
Áo rộng thùng thình cũng không che được bụng nhô lên.
Lục Dương ở trên bụng nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến. Kiếp trước hắn hơn ba mươi tuổi, vẫn cô đơn như cũ, đến tận kiếp này hắn mới sắp có được đứa con đầu tiên của mình.
Tiền Vân thường xuyên hay nói giỡn, Thanh Thanh khả năng cao là mang song thai, Lục Dương cũng không tin lắm, bởi vì trước đây bụng cũng không hề lớn, đương nhiên, có phải song bào thai hay không, phải đi đến bệnh viện kiểm tra mới biết được, tỉ lệ này cũng quá nhỏ đi.
"Tiểu Dương, làm sao nhà chúng ta mới tắt được WIFI vậy?"
Thấy nhi tử đi ra, Tiền Vẫn cũng từ trong phòng bếp đi ra hỏi.
"Mẹ, tắt mạng đi làm gì?"
Lục Dương ngẩng đầu.
Tiền Vân nói: "Ta nghe hàng xóm nói, trong nhà có người mang thai, không thể để Wifi được, thứ này có phóng xá đối với hài nhi không tốt lắm, nhà chúng ta vẫn nên tắt đi..."
Nghe được lời này, Lục Dương có chút cạn lời, hắn không biết mẹ mình lại bị bác gái nào tẩy não rồi, lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng nghe người ta ăn nói linh tinh, Wifi không ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai đâu, thậm chí nguy hại còn không bằng điện thoại...Hơn nữa, nếu tắt mạng đi, Thanh Thanh liền không thể coi phim, còn không phải làm nàng buồn chán chết à..."
"Người ta đều nói vậy mà...."
Tiền Vân có chút không tin.
Nữ nhân lớn tuổi đều như vậy, ưa thích những kiến thức mình nghe được, hơn nữa còn chuyện bé xé ra to, đem lời đồn sai lầm làm thành chân lý.
Lục Dương cũng không có giải thích, đứng dậy mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tiền Vân nói ra: "Đây là số bác sĩ lần trước con lấy, nếu mẹ khong tin, thì gọi người ta hỏi một chút, lời nói của bác sĩ, dù sao cũng đáng tin hơn."
Tiền Vân nhìn nhìn danh thiếp, lắc đầu nói ra: "Được rồi, người ta hiện tại cũng tan ca, gọi tới làm gì.."
"Dì, dì không cần phải lo lắng đâu, thật sự không có việc gì, hơn nữa, Wifi cũng không phải chỉ có nhà chúng ta có, dì cũng không thể đem WIFI nhà người ta đóng luôn đi được." Liễu Thanh Thanh vừa cười vừa nói.
Nghe được hai người nói vậy, Tiền Vân cũng không ở trên vấn đề này xoắn xuýt nữa, đem danh thiếp bỏ vào ngăn kéo, ngồi ở chiếc ghế đơn salon, nói ra:" Tiểu Dương, Thanh Thanh, mẹ có chuyện muốn nói với các con một chút?"
"Chuyện gì, là sự tình hôn sự của cậu nhỏ?"
Lục Dương nở nụ cười hỏi.
Hắn đã sớm biết Tiền Vân muốn nói gì, lần trước mẹ gọi điện đã bị Lục Dương nghe thấy được...
"Đúng vậy a, một tuần nữa là đám cưới của cậu con, trong nhà chỉ có mỗi mình dì nhỏ, căn bản bận không làm nổi, bà ngoại niên kỷ lại lớn, mẹ phải trử về trước nhìn xem, chờ cậu nhỏ của con kết hôn xong, mẹ liền tới lại.."
Tiền Vân muốn nói ra chuyện này.
Đệ đệ của mình ba mươi tuổi mới kết hôn, nàng làm tỷ tỷ khẳng định phải hỗ trợ, nhưng hiện tại cũng không thể rời đi khỏi chỗ này được, vì vậy nội tâm Tiền Vân có chút bối rối.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Tuần sau có lẽ trường học của con cũng được nghỉ, đến lúc đó để con đưa mẹ về."
"Ta cần ngươi đưa về làm gì?"
Tiền Vân trừng mắt liếc nhìn Lục Dương.
"Hôn lễ của cậu nhỏ ngươi, có ta và cha ngươi là được rồi, ngươi cũng đừng tham gia, ta sẽ nói với cậu nhỏ, nói ngươi đang bận thi cuối kì, không về được, ngươi cứ ở đây chiếu cố cho Thanh Thanh thật tốt, cũng đừng nghỉ chạy về, vài ngày sau ta liền quay lại.."
"Vậy con không phải không thấy được cậu nhỏ kết hôn à?"
Lục Dương cười cười.
"Ngươi muốn xem, thì để ta tìm người quay lại, gửi cho ngươi một phần xem sau." Trong nhà đã khác trước đây, Tiền Vẫn cũng rất hào phòng, nếu là đổi thành trước kia, đoán chừng không nỡ bỏ tiền ra mời quay phim.
"Vậy được, mẹ nói với cậu nhỏ, con bận thi không về được." Lục Dương cũng không có xoắn xuýt, hôn lễ cậu nhỏ, kiếp trước hắn đã từng tham gia một lần, kiếp này nhân vật chính cũng không có gì thay đổi, có về hay không kỳ thật cũng không sao.
Nếu như không phải Liễu Thanh Thanh đang mang thai, Lục Dương nhất định sẽ về, nhưng hiện tại hắn càng có người quan trọng để chiếu cố hơn.
"Kỳ thật cũng không cần đâu, nói Lam tỷ tới ở đây vài ngày là được, đợi hai người về sau." Liễu Thanh Thanh ở một bên nói ra.
Nhưng đề nghị này lập tức bị Lục Dương bác bỏ.
Tân Lam mặc dù là một phương án hay, nhưng nàng hiện tại cũng không có rảnh rỗi, cửa hàng siêu thị có để đóng cửa vài ngày, nhưng Tần Lam còn có Đậu Đậu cần phải chiếu cố, dành ra không được bao nhiêu thời gian.
Lục Dương cũng không muốn tìm người chăm sóc, cũng chỉ vài ngày, bản thân tự làm là được rồi...
Ba người thương lượng một hồi.
Cuối cùng làm ra quyết định.
Hai ngày sau, Tiền Vân sẽ một mình về quê, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh thì ở lại Lục Thành ,chờ hôn sự của cậu nhỏ xong, Tiền Vân sẽ quay lại Lục Thành, thậm chí lễ mừng năm mới cả nhà bọn họ sẽ không quay về.
Liễu Thanh Thanh mang thai, đến năm mới thì mới chỉ được sáu tháng, hành động lúc này khẳng định không tiện, vì vậy cũng không muốn giày vò, Lục Thành tốt xấu gì cũng là thành thị tỉnh lị, điều kiện chữa bệnh không biết tốt hơn huyện Thanh Sơn bao nhiêu lần, bọn họ đều có ý định sinh hài tử ở chỗ này, rồi mới về quê sau...
Về phần hộ khẩu hài tử ra sao, còn có những chuyện khác, thì đợi sau này rồi tính.
Phụng bội Liễu Thanh Thanh xem TV một hồi, thấy nàng ngáp một cái, Lục Dương trước nói nàng về phòng chính nghỉ ngơi đi, từ lúc mang thai, Liễu Thanh Thanh thường xuyên buồn ngủ, so với trước kia nàng cũng thích ngủ nhiều hơn.
Lục Dương cũng trở về phòng mình, bật máy tính lên đặt cho mẹ mình một vé tàu cao tốc, đặt vé xong, Lục Dương lại đăng nhập lên diễn đàn trên trường nhìn nhìn, ở phía trên có thông báo của trường học.
Khâu Từ Đằng bị thôi chức vụ hội trưởng hội sinh viên, chuyện này đối với Lục Dương cũng không bất ngờ lắm, hắn làm chuyện quá đáng như vậy, một khi bị phát hiện, liền đưa tới sự căm phẫn.
Trường học vì dẹp loạn lửa giận, nhất định sẽ hủy bỏ chức vụ của hắn, nhưng Lục Dương không nghĩ tới, vậy mà có một đám sinh viên vậy mà lọt vào văn phòng khởi nghiệp, đem Khâu Từ Đằng đánh cho một trận.
Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, Lục Dương lúc ấy ở trên căn tin tầng hai đánh còn chưa đã tay, nghe thấy điều này cũng cảm thấy đáng đời.
Tuy rằng Khâu Từ Đằng cũng không phải làm chuyện phạm pháp, nhưng không ai đồng tình với hắn cả, điểm mấu chốt của phát luật là đạo đức, Khâu Từ Đằng vì kiếm tiên, đã không còn chút liêm sỉ gì nữa.
Hắn là đại diện pháp nhân của công ty, nên cái mũ này hắn cũng phải tự mình gánh chịu.
Về phần Lý Triết Viễn cùng Khương Minh, ngược lại không có ai chú ý, Khương Minh ở trường học làm bưu kiện, đã sớm thối lui ra khỏi công ty, mà chuyện này lại phát sinh ở kỳ nghỉ hè, tất nhiên là không liên quan đến hắn, về phần Lý Triết Viễn, ở trong công ty cũng chỉ là một tiểu nhân vật, lần này ngược lại còn nhân họa đắc phúc, liền thành hội trưởng hội sinh viên? So với hội trưởng của học viện Y Học, không phải chỉ có cao hơn hai cấc bập.
"Ô.n..n..g"
Thời điểm Lục Dương đang đọc bài viết trên diên đàn, điện thoại đặt ở trên chăn của hắn rung lên hai lần.