Tỉnh Vân Châu, một huyện nhỏ gần biên giới.
Vương Khánh Huy đứng ở ven đường chờ đợi.
Lần trước sau khi gọi cho biểu ca xong, hắn liền ngựa không dừng vó chạy tới nơi này, bởi vì mua xe bus không cần CMND, nên hắn đã dành cả một ngày một đêm trên xe bus.
Hiện tại cảnh sát càng ngày càng truy nã gắt gao rồi.
Ngáp một cái.
Vương Khánh Huy nhìn nhìn ven đường, dựa theo ước hẹn, thời điểm này đãng lẽ ra phải có người đến đón hắn đi rồi chứ.
Sao hắn lại có cảm giác giống như đang gặp mặt gián điệp vậy nhỉ?
Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Vương Khánh Huy nhớ tới thân phận mình bây giờ, cảm giác cẩn thận một chút cũng không sao, cũng sắp sang nước ngoài làm lại cuộc đời mới, hắn cũng không muốn vào lúc này lại xảy ra điều ngoài ý muốn.
Nếu như không cẩn thận bị bắt, bản thân ít nhất cũng phải ngồi trong song sắt tầm mươi năm.
Lại chờ một hồi.
Một chiếc xe tải màu đỏ cũ kĩ lái tới, dừng ở ven đường, từ trên xe đi xuống một người trẻ tuổi tầm hai mươi, người trẻ tuổi này mặc một bộ đồ đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác cũ màu, tuy rằng nơi này ở phía nam, nhưng về mùa đông nhiệt độ cũng không phải cao, không thể không nói, người này rất giỏi chịu lạnh.
Vương Khánh Huy nắm chặt cổ áo, đứng dậy đi tới.
"Xin chào, ngươi chính là Tái Ca sao?"
Từ phía biểu cả, Vương Khánh Huy biết người đón hắn là một nam nhân tên Tái Ca, về phần tên thật của đối phương là gì, biểu ca không nói, hắn cũng không biết rõ tên thật của đối phương là gì.
"Ngươi chính là Vương Khánh Huy? Không tệ, không tệ, rất trẻ..."
Tái Ca đánh giá Vương Khánh Huy, lộ ra nụ cười hài lòng.
Vương Khánh Huy cười cười xấu hổ, cảm thấy người này có ý tứ gì đây, trẻ tuổi thì sao chứ, hắn xuất ngoại làm việc kinh doanh, cũng không phải đi bốc gạch...
"Phạm tội rồi à?"
Nhìn Vương Khánh Huy giả dạng, Tái Ca cười cười.
Vương Khánh Huy ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Chỉ là chút việc nhỏ."
Tái Ca cũng không hứng thú lắm, lắc đầu nói ra: "Ta chỉ có việc đưa ngươi ra ngoài, những thứ khác ta mặc kệ, đối với ngươi cũng không quan tâm, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tới chỗ ở, trước ăn một bữa cơm, tối leo núi còn cần thể lực..."
"Leo núi?"
Vương Khánh Huy sửng sốt.
"Đúng vậy, không leo núi thì làm sao vượt biên?" Tái Ca mở cửa xe, còn nói thêm: "Ta còn phải đón thêm mấy người, ngươi lên xe đi."
Vương Khánh Huy nhớ biểu ca từng nói qua, phải dùng thủ đoạn đặc thù để xuất ngoại, đây chẳng lẽ là thủ đoạn đặc thù sao? Nổ máy xe tải, Tái Ca thúc giục một tiếng, Vương Khánh Huy cũng không dám nghĩ nhiều, cùng lên xe, xe tải rất dơ, giống như mấy năm rồi chưa đi rửa lần nào.
Vương Khánh Huy ở phía sau, tìm một hồi, chọn cho mình một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
Trên xe, Vương Khánh Huy nói bóng nói gió để nghe ngóng vài chuyện, nhưng mà cái tên Tái Ca này giống như không thích phản ứng, hỏi một đường đáp một nẻo, còn có vài câu dứt khoát không thèm trả lời, hắn châm một điếu thuốc, vừa lái xe vừa hút.
Nhìn thấy đối phương hút thuốc, Vương Khánh Huy có chút thèm, vì để tiết kiệm chi tiêu, hắn đã vài ngày rồi không có hút thuốc, yếu hầu giật giật, Vương Khánh Huy cũng xấu hổ mở miệng mà xin đối phương thuốc, vì vậy lấy điện thoại ra, ý định chuyển dời lực chú ý của mình.
"Không biết tên vương bát đản Lục Dương thế nào?"
Vương Khánh Huy hận Lục Dương đến nghiếng răng nghiến lợi, tính toán thời gian, bưu kiện hắn gửi có lẽ đến Đại Học Hà Đông rồi, dù sao cũng là chuyên phát ở trong thành phố, rất nhanh là có thể tới địa phương.
"Bạn gái hắn nếu thấy những tấm ảnh chụp này, nhất định sẽ chia tay đi, ha ha...Có tiền thì sao chứ, cũng phải chia tay thôi..."
Cười một lúc, Vương Khánh Huy gọi một cuộc, gọi qua cho Trương Yến, hắn chủ yếu muốn hỏi một chút tình huống thế nào, xem kế hoạch của mình có thành công không, mặt khác, nếu như có thể mượn tiền được thì tốt, hiện tại toàn thân hắn cũng chỉ có mấy trăm tệ, đây là do việc bán LapTop mới có đấy, dù sao ra nước ngoài cũng cần phải tiêu tiền a...
"Yến tử, là anh."
Điện thoại vừa tiếp thông, Vương Khánh Huy đã nói.
"Khoan hãy tắt điện thoại, anh có một số việc muốn nói cho em biết..."
"Chúng ta còn có gì để nói, ta bị ngươi hại chưa đủ thảm à, ngươi đừng gọi điện cho ta nữa." Giọng nói Trương Yến rất lạnh, trước kia nàng rất thích nghe giọng Vương Khánh Huy, nhưng hiện tại nghe thấy liền đau thấu tim rồi.
"Yến tử, khoan đã, là anh không đúng, thực xin lỗi em, nhưng anh cũng bị người ta lừa, anh hiện tại đã ở nước ngoài, cố gắng làm ăn, về sau nợ của em nhất định anh sẽ trả gấp trăm lần..." Vương Khánh Huy chém gió mà mắt cũng không thèm nháy một cái, vậy mà còn tiện tay vẽ ra một cái bánh nướng.
"Ngươi xuất ngoại?" Giọng nói Trương Yến lớn lên, không biết là kinh ngạc hay khinh thường.
"Đúng vậy, bây giờ ta đang ở bên nước ngoài..."
Vương Khánh Huy mặt không đỏ tim không đập nói ra.
Tái Cá đang lái xe liếc nhìn qua kính chiếu hậu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Yến Tử, tốt xấu gì chúng ta cũng là người yêu của nhau mấy năm, coi như chia tay rồi, cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, ai cũng có sai lầm,anh cũng không phải cố ý..."
"Được rồi, được rồi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì."
Giọng nói Vương Khánh Huy ngừng lại một chút, nói ra: "Ta ở bên này chưa quen thuộc cuộc sống, muốn làm gì cũng cần phải tiêu tiền, đến cả tiền ăn cơm cũng không có, Yến tử, ngươi giúp ta một tay, cho ta mượn ít tiền."
Nghe được Vương Khánh Huy mở miệng mượn tiền, Trương Yến cười lạnh nói: "Ta không có tiền cho ngươi mượn, ngươi hại ta thiếu nợ nhiều người như vậy, hiện tại còn dám mở miệng mượn tiền sao...Hơn nữa cho dù có tiền, ta cũng sẽ không cho ngươi mượn, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin ngươi nữa sao?"
"Yến tử, đừng tuyệt tình đến vậy chứ, không cần nhiều, một hai ngàn là được rồi...Về sau ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
"Vương Khánh Huy, ta nói không có là không có, ngươi còn chuyện gì nữa không, ta cúp đây..."
"Hảo hảo hảo, được rồi, để ta chết đói bên ngoài cũng được, ta chỉ muốn hỏi thăm chút việc, như vậy cũng được chứ..."
Đầu dây điện thoại bên kia không nói gì.
Vương Khánh Huy ngừng một hồi, mới lên tiếng: "Quan Nguyệt ở phòng ngươi đã chia tay với Lục Dương chưa?"
"Không có , nàng sao phải chia tay, ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì."
"Không thể nào, làm sao có thể, nàng không nhận được bưu kiện kia sao?" Vương Khánh Huy có chút kinh ngạc.
Trương Yến nói :"Ngày hôm qua hình như có nhận được một cái bưu kiện, nhưng Quan Nguyệt tưởng rằng lừa đảo, nên trực tiếp ném rồi, còn vấn đề gì không?"
"Ném đi?"
"Ngươi đến cùng muốn nói gì, còn nữa, bưu kiện...Làm sao ngươi biết có bưu kiện?"
Nghe điện thoại truyền đến thanh âm chất vấn, Vương Khánh Huy vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
"Móa! !"
Vốn định trước khi xuất ngoại, trả thù Lục Dương một cái, coi như không thể dao động được sự nghiệp của hắn, nhưng cũng có thể làm hắn buôn nôn một chút, nhưng không nghĩ tới..Ảnh chụp của bản thân, lại bị Quan Nguyệt trực tiếp ném đi.
Cái này chẳng phải nói, hắn toi công tốn sức sao.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Vương Khánh Huy tức giận muốn chết, nếu hắn có vận khí tốt như vậy, còn có thể bị chơi đến kết cục này sao? May mắn, còn sống vẫn còn cơ hội.
Xe đã đến nơi.
Trong một tiểu viện nhà nông, đã có bảy tám người, trong những người này, niên kỷ của Vương Khánh Huy là nhỏ nhất....Tái Ca vừa đến nơi, liền triệu tập tất cả mọi người, sau đó phát một suất cơm, nói ra: "Mọi người đã đều đến đông đủ, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ xuất phát, các ngươi ăn uống no say, người nào trên đường đi tụt lại phía sau ta cũng mặc kệ, bị sói ăn thịt đừng kêu..."
Tuy rằng thức ăn không tốt lắm, nhưng Vương Khánh Huy cũng không bắt bẻ điều gì, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.