Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 769: Tiêu Hủy Chứng Cứ




Đối với Trương Yến mà nói.

Đây là một lựa chọn khó khăn.

Một bên là người vừa giúp đỡ mình, một bên khác là khuê mật của mình.

Nếu như nàng còn chưa xem ảnh chụp bên trong, không biết bên trong bưu phẩm này có gì, khi đó, vô luận xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến nàng, nhưng hiện tại...

Nàng đã biết mất rồi.

Phải làm sao bây giờ đây?

Nếu như đem mấy tấm ảnh này giao cho Quan Nguyệt, vậy thì nhất định Quan Nguyệt cùng Lục Dương sẽ cãi nhau, thậm chí chia tay, nếu như mình lại đem mấy tấm ảnh chụp này giấu xuống, như vậy đối với Quan Nguyệt liền bất công.

Suy nghĩ một hồi.

Trương Yến cảm thân bản thân nên hỏi thăm Lục Dương cho rõ ràng, thừa dịp hiện tại đám Quan Nguyệt chưa về, Trương Yến muốn nghe xem, Lục Dương giải thích thế nào.

Hơn nữa những bức ảnh này, sao lại gửi đến bên phía Quan Nguyệt, đây có phải âm mưu gì không.

Vội ăn nhanh hộp cơm.

Trương Yến cầm lấy ảnh chụp trở về ký túc xá.

Sau đó mở ra [QQ] nhắn tin với Lục Dương.

Thời điểm Lục Dương giới thiệu nàng công việc, hai người đã thêm QQ nhau, đây cũng là phương thức duy nhất liên lạc với Lục Dương mà nàng biết.

Nửa tiếng sau.

Một quán cà phê nào đó bên ngoài đại học Hà Đông, Trương Yến thấy được Lục Dương vội vàng chạy tới.

Xe Lục Dương đã thay đổi, từ một chiếc Audi đổi sang một chiếc Toyota việt dã, nhưng tâm tư Trương Yến lúc này cũng không phải ở chỗ này, nhìn thấy Lục Dương đi tới, Trương Yến vừa mới chuẩn bị mở miệng, Lục Dương đã nói.

"Đi vào rồi nói, nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện."

Nói xong đẩy cửa đi vào.

Trương Yến nhìn nhìn quán cà phê rồi cũng đi vào theo.

Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Lục Dương gọi hai ly cà phê, đợi khi nhân viên rời đi, Trương Yến nhịn không được, chất vấn: "Lục Dương, mấy tấm ảnh này là sao?"

"Ngươi trước nghe ta nói đã."

Lục Dương giơ tay lên, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Trưa ngày hôm qua, Vương Khánh Huy đến tìm ta, hắn cầm những tấm ảnh này, uy hiếp ta, hướng ta yêu cầu hai trăm vạn..."

Nói xong.

Lục Dương lấy điện thoại ra, phát đoạn ghi âm giữa hắn và Vương Khánh Huy ngày hôm qua.

Đoạn ghi âm này cũng chỉ một phần, giao cho bên phía cảnh sát, trở thành bằng chứng mấu chốt.

"Ta không thiếu hai trăm vạn, nhưng ta không thích bị người khác uy hiếp, vì vậy từ chối...Sau đó Vương Khánh Huy thẹn quá hóa giận, liền đem những tấm ảnh này gửi cho Quan Nguyệt, muốn châm ngòi mối quan hệ của chúng ta."

Nghe được là trò quỷ do Vương Khánh Huy làm.

Sắc mặt Trương Yến thay đổi.

Đoạn ghi âm này chắc chắn không phải làm giả, hai năm quen nhau, Trương Yến chắc chắn sẽ không quên giọng nói của Vương Khánh Huy, trong nháy mắt, các loại tâm tình kinh ngạc, sợ hãi, thậm chí tự trách xuất hiện trong lòng Trương Yến.

Lục Dương giúp mình nhiều như vậy, vậy mà bạn trai cũ của nàng lại hại Lục Dương, Trương Yến không thể vứt mình ra khỏi chuyện này, nếu như không phải do mình, thì Vương Khánh Huy cùng Lục Dương chưa chắc đã quen nhau.

"Thực xin lỗi."

Trương Yến cắn răng.

Lục Dương lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng có tự trách mình, ngươi cũng là người bị hại, chỉ là ngươi gặp ngươi không may mà thôi, đương nhiên, ta cũng hy vọng ngươi với Vương Khánh Huy đừng có liên quan gì tới nhau, hắn sớm muộn cũng sẽ bị sự tham lam của mình hại chết, ngươi thì không giống vậy, ngươi là một cô gái tốt, ngươi còn có thể truy cầu tương lai hạnh phúc của mình..."

Trương Yến nhẹ gật đầu.

Trong nháy mắt, nàng quên mất bản thân mình tìm Lục Dương để hưng sự vấn tội đấy.

"Vương Khánh Huy hiện tại như một con chuột chạy qua đường, nếu như bị bắt, ít nhất cũng phải đi tù chục năm, bất quá, so với nghiệp của hắn, chút án tù này không đáng kể, ngươi biết không, ở trường học chúng ta có một sinh viên bị lừa làm đại diện pháp nhân của gã..."

Lục Dương đem sự tình hai mẹ con Vương Hồng Vĩ ra nói một lần.

Chuyện này Trương Yến lúc trước cũng không biết, hiện tại nghe xong, toàn thân liền phát run, nàng không cách nào tưởn tượng, bản thân lúc trước làm sao mà tìm được bạn trai ác quỷ như vậy.

So với niên đệ ở trường học Lục Dương, thì mình bị lừa không đáng kể chút nào.

Tay Trương Yến cầm mấy tấm ảnh chụp có chút phát run, giọng nói run rẩy: "Có phải....Những...tấm ảnh này là thật không?"

"Thật."

Lục Dương không có phủ nhận.

"Ta thừa nhận, mình không phải là một nam nhân tốt, ít nhất là ở trên mặt tình cảm, nhưng ngươi cũng không cần hoài nghi ta đối với Quan Nguyệt có thật tâm hay không, nàng là mối tình đầu của ta, cũng là người quan trọng nhất trong lòng, tương lai sau này, nàng cũng sẽ là vợ của ta..."

"Ta vốn còn muốn thẳng thắn với nàng chuyện này, nhưng nếu như mấy tấm ảnh này đã rơi vào tay ngươi, chuyện này còn chưa tới tình trạng kia, ảnh chụp ta cầm đi, ngươi tìm lý do nào giải thích với nàng..."

Lục Dương cầm lấy toàn bộ ảnh chụp, Trương Yến cũng không có ngăn cản, chỉ ở trong lòng suy nghĩ lời nói của Lục Dương.

Nếu như Lục Dương không vứt bỏ Quan Nguyệt, bản thân có thể làm người ngoài cuộc rồi, huống hồ, chuyện này cuối cùng cũng có chút quan hệ tới mình.

"Mặt khác..."

Lần này đi ra ngoài Lục Dương mang theo một cái ví da, hắn từ trong ví da lấy ra hai chồng tiền, đặt ở trên bàn, nói ra: "TA biết rõ, ngươi hiện tại thiếu nợ không ít người, tư vị nợ tiền người khác không hề dễ chịu, đặc biệt bản tâm ngươi còn là người thiện lương, những số tiền này ngươi nhận lấy, có lẽ có thể giải quyết phiền toái trước mắt của ngươi."

Trương Yến nhìn số tiền Lục Dương đặt ở trên bàn, những cọc tiền này còn mới tinh chưa xé giấy niêm phong đấy, nhìn nhìn đại khái, hẳn là hai vạn...Có khoản tiền này, nàng có thể giải quyết mọi phiền toái lúc này.

Nhưng Trương Yến lắc đầu từ chối, đứng dậy nói: "Ngươi không cần đưa phí bịt miệng cho ta, chuyện này ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, ngươi cho ta công việc, ta đã rất cảm kích, cũng hy vọng về sau ngươi có thể thực hiện được mấy lời mình vừa hứa hẹn."

Lục Dương biết rõ Trương Yến nói tới hứa hẹn gì.

Hắn cười cười, nói ra: "Được, thời điểm ta với Quan Nguyệt kết hôn, nhất định mời ngươi làm phù dâu."

Sau khi uống xong một ly cà phê, Trương Yến đứng dậy rời đi, hai chồng tiền mặt vẫn còn nằm nguyên trên bàn.

Nữ sinh Trương Yến này, tính cách cũng không tệ, đáng tiếc gặp phải tên hỗn đản Vương Khánh Huy.

Lục Dương tuy rằng cũng không phải người tốt lành gì, nhưng tuyệt đối không cách nào làm được đến tầm cỡ Vương Khánh Huy vô tình vô nghĩa, đến bạn gái của mình cũng gạt, cũng quá đáng....

Đi ra ngoài, Lục Dương mua một cái bật lửa, lại lái xe tới một chỗ thật xa, đem những tấm ảnh này một mồi lửa đốt hết, thanh trừ tai họa ngầm.

Làm xong những thứ này, Lục Dương mới lái xe về nhà.

Sáu giờ chiều.

Ba nữ sinh ở bên ngoài chơi lúc này mới về nhà.

Mấy người túi lớn túi nhỏ, mang theo một đống túi, có quần có áo có giày, còn ở bên ngoài mua chút đồ ăn vặt.

"Yến tử, ngươi không biết đâu, hôm nay bên phố Nhân Trị có vụ tai nạn xe hơi, hù chết ta rồi."

Quan Nguyệt vừa về đến, liền chia sẻ việc xảy ra hôm nay.

"Hả? Có người bị xe đụng?"

Trương Yến bất động thanh sắc xoay đầu lại.

Quan Nguyệt đem đống đồ của mình đặt lên bàn sách, nói ra: "Đúng vậy, một chiếc xe taxi đâm xe điện, người lái xe điện đầu chảy máu rất nhiều..."

"Về sau đi xe điện tốt nhẫn vẫn nên đội nón bảo hiểm, nếu không cũng quá nguy hiểm, giao thông Lục Thành cũng quá loạn." Triệu Oánh Oánh sửa sang lại đô vật bản thân mua về.

Quan Nguyệt ở trong một cái túi, lấy ra một cái hộp đẹp đẽ, mở ra nhìn qua, là một chiếc vòng cổ trắng, đi đến bên người Trương Yến, Quan Nguyệt nói ra: "Yến tử, đây là quà của ngươi, ký túc xá chúng ta ai cũng có ,ngươi cũng không thể thiếu rồi."

"Sợi dây chuyền này cũng đẹp quá đi, đắt lắm không?" Trương Yến nhìn thoáng qua vòng cổ kinh ngạc hỏi.

"Không đắt, không đắt, giả đấy, cũng chỉ mười tệ một cái, bất quá nhìn cũng khá đẹp mắt..."Quan Nguyệt đem vòng cổ giao cho Trương Yến, sau đó nghĩ tới điều gì, hỏi :"Yến tử, bưu phẩm kia, ngươi nhận chưa?"