Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà cũng nhìn lại, các nàng cũng biết rốt cuộc bên trong bưu phẩm thần bí của Quan Nguyệt là cái gì.
Sau khi bọn nàng trở về, Triệu Oánh Oánh giống như không có nói ra chuyện này.
Trương Yến tạm dừng video, nói ra: "Quan Quan, gần đây có phải ngươi đắc tội ai không?"
"Gì cơ?"
Khuôn mặt Quan Nguyệt tràn đầy nghi hoặc.
Triệu Oánh Oánh cũng có chút sợ hãi nói: "Có người gửi vật phẩm nguy hiểm cho Quan Quan à?"
Lý do giải thích, Trương Yến đã nghĩ kỹ trước khi đám người Quan Nguyệt trở về, hơn nữa còn suy nghĩ kỹ thêm vài lần, xác định không có lỗ thủng, nàng nói ra: "Bưu điện đích xác gửi đến tên Qaun Nguyệt, hơn nữa cũng không phải loại mặt hàng phải trả tiền mới nhận, nhưng lúc ta cầm lấy bưu phẩm thì có chút cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như cầm một cái túi, rất nhẹ, bên trong giống như không có gì, bởi vì bao bì đóng gói khá lỏng lẻo, nên ta nhìn thoáng qua, mới phát hiện ra thứ này..."
Trương Yến lấy điện thoại đưa ra một tấm hình.
Bên trong tấm ảnh là một tờ giấy vàng.
Vật này là Trương Yến thấy trên mặt đất trong lúc trở về trường, nên tiện tay chụp một tấm ảnh.
Mọi người đều biết, vật như giấy vàng này chỉ có thời điểm tết thanh minh mới dùng đến, nhìn tờ giấy vang trong ảnh chụp, thần sắc ba nữ sinh liền khác nhau.
"Người nào nhàm chán như vậy, cũng quá đáng quá đi."
Triệu Oánh Oánh tức giận nói.
Gửi giấy vàng cho người ta, đây không phải là đang nguyền rủa người khác sao?
Hoàng Hà cũng có chút tức giận bất bình: "Quan Quan bình thường tốt bụng như vậy, cho tới bây giờ còn chưa đắc tội với người nào, ngươi nào lại dám làm ra loại chuyện đáng giận a."
"Ta cũng không biết, nhưng ta biết thứ này không thể mang về phong, nên ném vào thùng rác rồi." Trương Yến giang tay ra, giấy vàng thuộc loại đồ dùng xui xẻo, cũng là một lời giải thích tốt khi không mang về phòng.
Trương Yến cũng không có biện pháp, nàng đem túi văn kiện cùng ảnh chụp đưa hết cho Lục Dương rồi, vì vậy chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.
"Ta biết rồi."
Quan Nguyệt hừ một tiếng, tức giận nắm quyền.
"Quan Quan, ngươi biết đây là trò đùa của ai sao?" Triệu Oánh Oánh tò mò hỏi.
Trương Yến cũng ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt nói ra: "Nhất định là của cái cửa hàng trên taobao kia, ta mua một đôi dép của bọn họ mà mới đi một ngày đã đứt, vì vậy liền đánh giá kém, bên phía cửa hàng có gọi điện thoại tới nói ta xóa bình luận, ta vốn không đồng ý, không nghĩ tới bọn hắn lại dùng thủ đoạn ác tâm như vậy."
"Chính là đôi dép lê mà ngươi đối mấy ngày hôm trước à?"
Triệu Oánh Oánh cũng nhớ hình như có chuyện này.
"Đúng vậy a, chất lượng quá kém, còn rụng lông." Quan Nguyệt có chút tức giận bất bình, lúc ấy nữ nhân kia gọi điện thoại tới, còn nói xin lỗi, nghe nói nàng không có ý định xóa đánh giá, liền lộ ra nguyên hình, còn mắng ngược lại Quan Nguyệt là một tên nghèo kiết xác, chỉ có thể mua dép lê giá rẻ, chuyện này làm cho Quan Nguyệt ức chế mấy ngày không thôi.
"Cái cửa hàng kia cũng thực quá phận đi, chúng ta phải báo cáo bọn họ."
Hoàng Hà phẫn nộ nói ra.
Nàng cũng thường xuyên lên taobao mua hàng, nhưng chuyện này vẫn còn là lần đầu tiên gặp phải.
Cho đánh giá kém liền gửi giấy vàng? Quả thực hơi quá đáng!
"Báo cáo phải có chứng cứ, ngươi có thể chứng minh là do bọn họ gửi đến sao?" Triệu Oánh Oánh lắc đầu: "Giấy vàng đã bị Trương Yến ném đi, hơn nữa dù có giữ lại, ngươi ta cũng không ngu đến nỗi điền thông tin chân thật, vì vậy báo cáo cũng không có tác dụng gì."
Nghe được Triệu Oánh Oánh nói vậy, Quan Nguyệt cũng bình tĩnh lại, vừa rồi cũng chỉ là suy đoán của nàng.
Trương Yến cũng nói: "Oánh Oánh nói đúng, chúng ta không có chứng cứ, hay là thôi đi, hơn nữa người ta còn biết tin tức của ngươi, biết rõ trường học chúng ta ở đâu, vạn nhất bọn hắn làm ra lời đồn gì đó, liền quá phiền toái, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, về sau không mua đồ của bọn họ nữa là được."
Mấy nữ sinh cùng một chỗ đen cửa hàng kia mắng cho một trận, chuyện này coi như cũng kết thúc, ,mặc dù khả năng nói dối của Trương Yến cũng không hoàn mỹ, nhưng đám người Quan Nguyệt không có chút nào hoài nghi.
Cái bưu phẩm này không báo mà đến, cũng không có ghi thông tin nội dung, hơn nữa, các nàng cũng căn bản không nghĩ tới trong đó lại có nhiều khúc mắc như vậy, dính đến Vương Khánh Huy còn dính đến Lục Dương, thậm chí Trương Yến còn lừa gạt các nàng...
...
Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông, ký túc xá nam sinh số 8.
Trong ký túc xá khoa máy tính thập phần náo nhiệt, có người chơi trò chơi, có người trò chuyện, chia sẽ kỳ nghỉ thú vị của mình trong dịp tết....Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bảy tám sinh viên mặc trang phục hội sinh viên xông vào.
"Hội học sinh điều tra nhân số, phòng của các ngươi có mấy người?"
Đầu lĩnh nhìn trong phòng một vòng, sau đó giọng nói bất thiện nói ra.
"Lên năm 2 rồi còn điều tra nhân số nữa hả?"
Lô Kiệt đang xem phim quay đầu nhìn lại.
Đại học quản lý sinh viên cũng không quá nghiêm khắc, chỉ có thời điểm nam nhất là thường xuyên kiểm tra phòng ký túc xá, bất quá lên năm hai, trên cơ bản đều không có người quản.
Huống chi hiện tại khoa máy tính của bọn hắn đang là hội trưởng viện Công Nghệ, tự nhiên càng không có người dám tới kiểm tra rồi.
"Năm hai thì sao, năm hai thì không để kiểm tra phòng à? Trường học để cho chúng ta tới điều tra ký túc xá, cũng không có phân ra năm nhất hay năm hai, coi như ngươi học năm ba năm bốn thì sao, chỉ cần không đi ra ngoài thực tập, chúng ta đều có thể điều tra, phòng của các ngươi có bao nhiêu người!"
Lời này làm cho người ta có chút khó chịu, Lô Kiệt đứng lên: "Ngươi có phải bị mù hay không, mấy người không biết tự đếm à?"
"Ta hỏi ngươi trả lời!"
"Ta không thích trả lời đấy thì sao?"
"Ngươi tên gì, dám nhục mạ cán bộ sinh viên, ngươi thích bị xử phạt phải không?"
Ngưu Nguyên Khôi thấy Lô Kiệt sắp nổi lên xung đột với hội sinh viên, vội vàng đi tới, nói ra: "Phòng chúng ta có bốn người, mà trong này có ba người, còn có một người nhà ở Lục Thành, ý định sáng mai mới tới, sẽ không ảnh hưởng chuyện học."
"Trường học thông báo trước chiều hôm nay phải quay về trường học, bây giờ còn không có mặt thì tính là trốn học, phòng 501 khoa máy tính thiếu một người."
Nam sinh mặc âu phục đầu lĩnh nói ra.
Trợ lý ở một bên vội vàng ghi xuống.
"Đúng rồi, còn có cái máy sấy này nữa, phòng 501 không tuân theo nội quy sử dụng đồ điện của nhà trường ,hơn nữa còn nhục mạ nhân viên hội sinh viên."
Lại ở trong phòng dạo vài vòng, bảy tám người mới nghênh ngang đi ra ngoài.
"Ta nhổ, đồ mấy thằng chó săn, cầm lông gà làm lệnh tiễn!"
Lô Kiệt hướng phía ngoài cửa nhổ một tiếng.
Sắc mặt Ngưu Nguyên Khôi cũng không tốt lắm, hắn nói ra: 'Bón hắn nhất định là tới moi móc, đoán chừng là bởi sự kiện liên hoan lần trước, vì vậy đến báo thù."
"Quả thực là một đam tiểu nhân đầu bò, chỉ giỏi chơi thủ đoạn, sao không dám chạy thẳng tới trước mặt Lục Dương mà chơi!"
Lô Kiệt hừ một tiếng.
"Xem đi, tí nữa bọn họ cũng đi tới phòng 504 thôi, đoán chừng Lục Dương sẽ rất nhanh biết chuyện này."
Ngưu Nguyên Khôi cắn răng nói ra.
Không đến một hồi, phòng bên cạch cũng truyền đến thanh âm cãi lộn, bất quá, cũng may mọi người rất biết khắc chế, nhiều nhất chỉ chửi vài câu, hội học sinh đang tìm cớ gây sự ,nhưng đây cũng phù hợp yêu cầu của trường học.
Nếu như động tay động chân lúc này, người thua thiệt chính là bọn hắn.
Tuy rằng trường học yêu cầu hôm nay phải về ký túc xá, nhưng dù sao cũng chỉ là nói cho có, ngày mai không trốn tiết là được, hơn nữa một nửa sinh viên khoa máy tính ngày mai không có tiết, vì vậy rất nhiều người nhà ở phụ cận không trở về, cò có một chút cặp đôi còn ở bên ngoài, chẳng ai ngờ rằng, nửa năm nay hội sinh viên không đến kiểm tra một lần, vậy mà lần này đột nhiên chạy tới, hơn nữa bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, viết từng cái tên không có mặt ở đây vào sổ.
Mấy sinh viên khác cũng biết lần điều trà này là trả đũa, nhưng bọn họ cũng không có cách nào chống trả?