Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 767: Chuyện Của Ta Ngươi Đừng Có Quản




Hiện trạng Vương Khánh Huy lúc này không hay.

Thời điểm Cổ Ngộ bị bắt, hắn liền hiểu rõ, bản thân nhất định sẽ bị dính vào, thậm chí hắn hiện tại còn chưa biết, người tố giác là Lục Dương, vẫn còn tưởng bị Cổ Ngộ khai ra.

Về quê cũng không được.

Bên phía dưới quê công an vẫn còn ngó chừng nhà hắn.

Nếu như trở về, khẳng định chạy không thoát.

Ngược lại ở Lục Thành có thể né tránh, dù sao trong Thành Thôn có nhiều người như vây, nhất thời nửa khắc khó mà tìm ra hắn, nhưng mấu chốt nhất là bây giờ hắn không có tiền, hắn cũng không có biện pháp ra ngoài tìm việc làm, hiện tại dùng điện thoại, cũng là gọi trước trả sau đấy

Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Vương Khánh Huy thậm chí còn không được tính là anh hùng.

Hắn hiện tại hết sức quẫn bách, hắn nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp, nếu không hắn rất có thể chết đói ở đây.

"Xem ra Lục Thành không thể ơ lâu rồi."

Hồi tưởng lại sự tình ở ngân hàng vừa rồi, Vương Khánh Huy liền đổ một trận mồ hôi lạnh, nếu như chỉ là tội lừa đảo kinh tế, thì bản thân chưa chắc đã bị đề ý nhiều, nhưng hiện tại dính đến án tống tiền, hơn nữa đối phương còn là lão bản của Csite, vậy thì vấn đề liền nghiêm trọng rồi, Vương Khánh Huy cảm giác lần này mình làm ra quyết định hơi ngu xuẩn, biết Lục Dương không phải dễ chọc, hết lần này tới lần khác còn tới chọc hắn làm gì?

Hiện tại thì hay rồi.

Suy nghĩ một lát.

Vương Khánh Huy cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.

Nếu như không phải không có biện pháp, hắn tuyệt đối sẽ không gọi cuộc điện thoại này, đây cũng là con đường cuối cùng của hắn.

"Biểu ca...."

Điện thoại vang lên rất lâu, mớ có người nghe, Vương Khánh Huy cẩn thận nói.

"A, Khánh Huy à, ngươi bây giờ thế nào?"

"Em tạm thời bây giờ không có việc gì, em muốn hỏi một chút, bên phía anh thế nào? Còn thiếu người không?"

Vương Khánh Huy hỏi.

Trước khi sự tình phát sinh, biểu ca cùng lão bản kia đã ôm tiền chạy tới nước ngoài, làm cho hắn với Cổ Ngộ cõng nồi, Vương Khánh Huy mặc dù ở trong lòng hết sức bất mãn với biểu ca, nhưng tới hoàn cảnh bây giờ, cũng chỉ có thể cầu khẩn biểu ca có thể dẫn hắn đi.

"Ừ..."Đối phương hơi do dự một chút, mới lên tiếng: "Tuy rằng cũng không phải rất thiếu người, nhưng ngươi muốn tới đây, ta có thể hỗ trợ an bài một chút."

Sắc mặt Vương Khánh Huy vui mừng, vội vàng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thế nhưng, CMND của em hiện tại không dùng được, phải làm sao đây?"

"Đi con đường bình thường khẳng định không được, Khánh Huy, không cần phải vội, ngươi trước nghĩ biện pháp đến Vân Châu, đến bên kia sẽ có người đón, ngươi chỉ cần đi theo hắn là được, ngươi yên tâm, đến đây, biểu ca nhất định sẽ mang ngươi đi phát tài."

"Cảm ơn biểu ca, vậy thì ta cúp trước đây."

Cúp điện thoại.

Vương Khánh Huy liền nhận được tin nhắn nợ tiền điện thoại, mới gọi có một hồi, vậy mà đã có thông báo, quả nhiên gọi điện quốc tế chỉ có đốt tiền.

Bất quá cũng tốt.

Ít nhất bản thân đã có đường lui, chỉ cần chạy ra nước ngoài, hắn có thể đường đường chính chính làm người, Vương Khánh Huy cảm thấy, lấy trí tuệ của mình, đến bên cạnh biểu ca, khẳng định có thể lăn lộn tốt hơn cả biểu ca.

Bất quá, khoảng cách từ đây đến Vân Châu, vẫn còn rất xa, ngồi xe đi cũng phải mất mấy ngày mấy đêm, còn cần tiền xe, Vương Khánh Huy có chút hối hận, bản thân không nên chọc Lục Dương điên, bằng không lúc này cũng có mấy trăm tệ tiền rồi.

Vương Khánh Huy ở trong phòng tìm tìm, tìm được một chiếc LapTop, đây là mấy thứ hắn đào thải lúc trước, có chút cũ, nhưng bán đi một nghìn tệ, có lẽ vấn đề không lớn.

Lộ phí có rồi.

Kế tiếp, chính là nghĩ biện pháp tới Vân Châu, đường xá còn rất xa xôi...

...

Miễn Bắc (Myanmar), trang viên trên núi.

Bên ngoài trang viên có một trang trại được bao bởi bốn tấm lưới sắc, ở trong trang viên có mấy đầu chó săn, hai đại hán cầm AK đứng ở bên ngoài.

Trong phòng.

Một tên đầu trọc đeo dây chuyền vàng vỗ vỗ khuôn mặt biểu ca Vương Khánh Huy, cười nói: "Làm không tệ, chờ tiểu đệ ngươi tới, ta sẽ cho ngươi nghỉ ngơi vài buổi."

"Tạ ơn lão đại, tạ ơn lão đại."

Dáng người biểu ca gầy yếu liên tục tỏ vẻ cảm tạ.

"Bất quá!"

Hắn xoay sợi xích vàng, thò tay túm lấy tóc biểu ca Vương Khánh Huy, hung hăng nói: "Nếu đồ chơi của ta không tới, ngươi nên biết mình sẽ gặp hậu quả gì."

Biểu ca Vương Khánh Huy sợ tới mức phát run, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, tới nơi này được một tháng, hắn đã bị thu thập dễ bảo, nhưng vẫn như trước đến buổi tối đều gặp ác mộng.

Nơi đây quả thực chính là Địa Ngục nhân gian.

So đi từ với ở đây, thì hắn muốn cả đời mình ở trong nhà tù không ra.

Cùng lúc đó.

Một nam nhân cuồng hỉ đứng lên.

Lớn tiếng nói: "Giết Lợn, Giết Lợn, lại giết được năm mươi vạn."

(Lợn ở đây là mấy người bị lừa đảo, Giết Lợn có nghĩa là đã lừa đảo được người ta)

Nam nhân xích vàng buông tóc của biểu ca Vương Khánh Huy ra, dùng sức đẩy ngã hắn trên mặt đất, sau đó rất nhanh đi tới, nhìn số liệu ở trong máy tính.

"Hặc hặc, không tệ, không tệ, đêm nay cho ngươi thêm cái đùi gà."

Người nọ cuồng hỉ không thôi.

"Có ghi âm không?"

Lão đại hỏi.

"Có có có, ở ngay chỗ này."

Nam nhân xích vàng mở cuộc ghi âm vừa rồi ra, sau đó bật loa ngoài to lên, một hồi sau, vang lên tiếng khóc nức nở của nữ nhân.

"Cầu các ngươi trả tiền lại cho ta, đây là tiền bồi thường tai nạn lao động của chồng ta, trong nhà đều dựa vào số tiền này sinh sống."

"Cầu các ngươi mà, nhà ta còn hai đứa con nhỏ..."

"Không có số tiền này, ta liền không sống nổi nữa."

"Cầu xin các ngươi mà, hu hu hu..."

Trong điện thoại, truyền đến tiếng khóc thống khổ của nữ nhân, tiếng cầu khẩn..Nhưng một đám người ở trong phòng, cũng không có chút nào đồng tình, ngược lại đều hưng phấn rú lên, còn có người đứng lên ghế, mua may theo tiếng kêu.

Đây là một màn ăn chơi điên cuồng, mà tiếng khóc ở trong điện thoại, giống như liều thuốc kích thích vậy.

Biểu ca Vương Khánh Huy cũng từ trên mặt đất đứng dậy, cũng gia nhập vào đội ngũ cuồng hoan này.

Ở chỗ này, nhân tích là thứ xa xỉ.

...

Năm giờ chiều.

Trần Thu Nguyệt mới tỉnh lại.

Nhìn thấy Lục Dương ở trong phòng bếp bận rộn, trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, khoác áo ngủ đi tới, đi đến bên cạnh Lục Dương, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Bộ áo tơ tằm lộ ra dáng người lồi lõm của Trần Thu Nguyệt, đặc biệt là dán vào người, Lục Dương có thể ngửi rõ mùi hương nước hoa.

"Thay đồ đi, cơm nước xong xuôi rồi về ký túc xá."

Lục Dương liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt.

"Buổi tối anh còn có việc?"

Trần thu Nguyệt hừ một tiếng, có chút không hài lòng, Lục Dương mới ở với nàng một buổi trưa, mà bản thân ngủ từ trưa đến giờ.

Lục Dương chặt xong con gà cho vào nồi, nói ra: "Em muốn ở chỗ này thì ở, dù sao bây giờ em có vắt anh một giọt cũng không có."

Nghĩ đến buổi trưa hoang đường, Trần Thu Nguyệt trợn tròn mắt.

"Vậy anh đi đi, để em kêu các nàng Hứa Dung Dung tới chơi đùa." Trần Thu Nguyệt hờn dỗi nói ra.

Lục Dương đem vá bỏ vào nồi, húp một miếng nước, còn nói thêm: "Được a, các em chơi trò đánh nhau, hay đánh bài đều được."

"Vậy anh nói xem, buổi tối nay anh ra ngoài làm gì, không phải tìm chỗ nào một mình coi phim hai người khỏa thân đánh nhau chứ."Trần Thu Nguyệt ôm lấy cánh tay Lục Dương.

Lục Dương rút cánh tay ra, đem bếp gas tắt đi, giơ tay nâng lên cằm Trần Thu Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống dưới, nói ra: "Bae, chuyện của anh em đừng có quản."