Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 766: Bị Tính Kế Ngược Lại




Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Lục Dương, Vương Khánh Huy bỗng nhiên có cảm giác chốt dạ.

Nhưng hắn vẫn chưa quên bản thân muốn gì.

Lần này phải mạo hiểm lớn mới trở lại Lục Thành, hắn tuyệt đối không thể đơn giản từ bỏ như vậy.

Từ dưới bàn rút ra một cái ghế, Vương Khánh Huy ngồi xuống, nói ra: "Lục lão bản, ngươi biết ta hiện tại cần gì không?"

"Cần gì? Cần luật sư à?"

Lục Dương khẽ cười một tiếng.

Sắc mặt Vương Khánh Huy chuyển biến, nghiến răng nói: "Ta cần tiền, cho ta hai triệu, ta sẽ đem sự tình này quên sạch, ngươi có lẽ rất quan tâm đến Quan Nguyệt phải không, nếu như nàng biết ngươi ở bên ngoài có nữ nhân khác, ngươi nghĩ sẽ thế nào?"

"Ha ha.." Lục Dương cười cười: "Lấy trạng thái của ngươi hiện giờ, cảm thấy ta đưa ngươi tiền, ngươi còn có thể nhận được sao? Ngươi không phải muốn tiền mặt chứ, nhiều tiền như vậy, ngươi có thể cầm đi sao?"

"Ta cho ngươi một số tài khoản, ngươi chỉ cần chuyển tiền vào đây là được rồi, những thứ khác ngươi không cần quan tâm, chút tiền ấy đối với ngươi không đáng kể chút nào, ngươi cho Quan Nguyệt biệt thự mấy triệu, có lẽ cũng không đến mức vì hai triệu mà bỏ nàng ta chứ."

Đang khi nói chuyện.

Vương Khánh Huy lấy ra một tờ giấy.

Còn bổ sung thêm.

"Đây là số tài khoản bạn ta."

Lục Dương liếc nhìn số tài khoản trên bàn, cái gì mà tài khoan của bạn chứ, đoán chừng không biết mua được từ đâu, đột nhiên cần số tiền lớn như vậy, gia hỏa này không phải muốn bỏ trốn sao?

Lục Dương không cảm thấy, Vương Khánh Huy sẽ dùng số tiền này bồi thường cho những người bị hại.

Nhìn Vương Khánh Huy, Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Được."

"Lục lão bản, quả nhiên có quyết đoán, ngươi yên tâm, ta về sau tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi.'' Trên mặt Vương Khánh Huy nở nụ cười, hắn vốn cho rằng còn phải tốn công miệng lưỡi một phen, không nghĩ tới Lục Dương đồng ý nhanh như vậy.

Đây chính là phong thái của kẻ có tiền sao?

Hai trăm vạn có phải hơi ít rồi không.

Trong lòng Vương Khánh Huy âm thầm nghĩ.

Đối với hứa hẹn của Vương Khánh Huy, Lục Dương chẳng qua coi là một cái rắm thối, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, gia hỏa này làm sao có cái gọi là giới hạn chứ, lần này làm cho hắn thực hiện được, về sau tiêu hết tiền, khẳng định sẽ dùng biện pháp này tới đòi tiền mình lần nữa.

Lục Dương cầm lấy tờ giấy, rồi lấy ra điện thoại, gọi một cuộc.

Nói với nhân viên tài vụ của công ty vài câu, liền cúp điện thoại.

Tiện tay ném tờ giấy trở về, đặt trước mặt Vương Khánh Huy, Lục Dương nói ra: "Tiền tới rồi, cũng nên đưa file ảnh cho ta."

Vương Khánh Huy vội vàng nhắn tin hỏi thăm, một lát sau, đạt được đáp án khẳng định, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói ra "Ngươi yên tâm, đồ vật hiện tại ở trên người của ta."

Vương Khánh Huy từ trong túi lấy ra một cái máy ảnh, đưa cho Lục Dương.

Sau đó đứng dậy vội vã rời đi.

Lục Dương cầm lấy máy ảnh mở ra nhìn, bên trong chụp mấy tấm ảnh mình với Trần Thu Nguyệt thân mật, xem ra Vương Khánh Huy cũng khá vội, không kịp thu thập thêm càng nhiều chứng cứ hơn nữa, liền nhịn không được nhảy ra ngoài.

Điều này nói rõ, tình huống của hắn bây giờ không tốt lắm.

Loại tiểu nhân như Vương Khánh Huy, Lục Dương tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn không lưu lại hậu thủ, nhưng cuốn phim đã có rồi, những thứ khác liền không trọng yếu.

Lấy ra thẻ nhớ bên trong, hắn lập tức bẻ gãy.

Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.

"Xin chào, ta muốn báo án, mới vừa rồi ta bị người khác tống tiền khoản hai trăm vạn...Không sai, số tài khoản của đối phương là..."

Nói chuyện điện thoại xong, Lục Dương khẽ cười một tiếng, uy hiếp bản thân, tuyệt đối là sai lầm lớn nhất của Vương Khánh Huy, lúc trước án lừa đảo, hắn cũng không tính là thủ phạm chính, coi như bị bắt, tối đa năm ba năm là có thể ra, nhưng tống tiền thế nhưng là trọng tội, hơn nữa còn 2 triệu tệ, thuộc về tình huống đặc biệt, cũng phải ngồi tù mười năm, cộng thêm tội trước đó, Vương Khánh Huy không ngồi tù trên mười lăm năm đừng mơ được ra ngoài.

Gia hỏa này, thuần túy là tìm đường chết.

Đối với gia hỏa này, Lục Dương hoàn toàn không có chút đồng tình, nói như vậy, cũng phải xin lỗi người vô tội bị hại Vương Hồng Vĩ cùng mẫu thân của hắn rồi.

Vương Khánh Huy không biết, mục đích của mình tuy đạt được ,nhưng ngược lại lại rơi vào kế hoạch của Lục Dương, giờ phút này hắn vẫn còn bởi vì hai triệu tệ mình đạt được mà đắc chí, có nhiều tiền như vậy, coi như xuất ngoại cũng vô cùng thoải mái, hơn nữa, coi như về sau không có tiền, mình không phải vẫn còn có máy rút tiền ATM sao? Vương Khánh Huy móc móc túi quần, từ bên trong lấy ra một phong thư, bên trong có vô số ảnh chụp.

Nhìn mấy tấm ảnh này, Vương Khánh Huy cẩn thận chặn một chiếc taxi, Vương Khánh Huy nói ra: "Đi tới ngân hành Công Thương gần nhất."

Sau khi xuống xe taxi.

Vương Khánh Huy liền không thể chờ được mà đi tới cây ATM.

Trên người hắn lúc này chỉ còn hơn trăm tệ, bức thiết muốn rút một ít tiền mặt ra.

Thời điểm ở bên ngoài xếp hàng, Vương Khánh Huy đem mũ lưỡi trai hạ thấp xuống, chờ người đằng trước lấy tiền xong, hắn liền đi tới, đưa thẻ vào, nhập mật khẩu, nhìn số hiện lên hai triệu, sắc mặt Vương Khánh Huy vui mừng, thời điểm hắn chuẩn bị rút tiền, trên màn hình cây ATM hiện lên thông báo, thẻ của bạn đã bị khóa.

Tài khoản bị khóa!

Trong lòng Vương Khánh Huy lập tức nguội lạnh.

Sau đó lập tức liền nghĩ đến, bản thân khả năng đã bị Lục Dương tính kế, tên hỗn đản này...Vương Khánh Huy mắng một câu, cũng không cố lấy thẻ ở trên cây ra, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Hắn vừa đi ra.

Mấy bảo vệ ngân hàng, liền hướng cây ATM đuổi tới.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Vương Khánh Huy âm thầm khiếp sợ, vội vàng lẫn trong đám người đi khỏi nơi này.

Trở lại Thành THôn, xen lẫn trong đám người, trong lòng Vương Khánh Huy mới nhiều thêm vài phần cảm giác an toàn, vốn định ở bên phía Lục Dương lấy mấy trăm vạn rồi chạy trốn, nhưng không nghĩ tên này lại ra tay độc ác như vậy, trực tiếp không cho mình đường để rút lui, chẳng lẽ hắn không biết, trên tay mình còn có hàng tồn sao?

Đáng chết.

Đây là muốn bức mình đến tuyệt lộ.

Nghĩ đến hình ảnh ở ngân hàng, trong lòng Vương Khánh Huy vẫn còn sợ hãi, hắn lúc ấy nếu như chậm nửa phút, đoán chừng hiện tại đã biến thành tù nhân, hơn nữa, tống tiền nhiều như vậy, đoán chừng đời này của mình xong rồi.

Lau mồ hôi.

Sắc mặt Vương Khánh Huy âm trầm.

"Lục Dương, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!"

Vương Khánh Huy cũng không sốt ruột trở về nhà, mà đi thẳng vào một cửa hàng chuyển phát bưu phẩm, dùng một cái tên giả, đem ảnh chụp trên tay gửi ra ngoài, hắn muốn dùng loại phương pháp này khiến Lục Dương trả giá.

"Mười lăm tệ."

Sau khi nhân viên bưu điện đóng gói xong, liền ngẩng đầu lên nói ra.

Vương Khánh Huy sờ túi, chỉ còn lại một chút tiền lẻ, hắn nói ra: "Sao lại mắc vậy?"

"Đều là giá tiền này, ngươi có gửi không."

Nhân viên bưu điện khó chịu nói ra.

"Ngươi..."

Vương Khánh Huy tức giận đến nỗi nghiến răng, nhưng cũng biết, thân phận hiện tại của mình không thích hợp cùng người khác phát sinh xung đột, hắn nghiến răng thanh toán mười lăm tệ, sau đó vội vàng rời đi.

Hiện tại hắn chỉ còn chưa tới một trăm tệ, mặc dù nói, ở trong Thành Thôn rất an toàn, hắn thuê cái phòng này, căn bản không cần giấy chứng minh thân phận cũng được, nhưng tiền vẫn phải trả.

Hắn có chút hối hận, trước khi thẻ bị khóa, không rút tiền ra, nếu không, cũng không quẫn bách đến tình huống như này.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Trở lại phòng thuê, trong lòng Vương Khánh Huy vô cùng lo lắng.