Chung cư Hoa Đình, tầng năm.
Nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt ngủ say trên giường, Lục Dương mặc xong quần áo đứng dậy, đun một ấm nước ấm, sau đó đi vòa phòng bếp, sau đó lấy ra một hộp Hắc Kỳ Tử.
Sau đó đổ nước ấm vào trong chén.
Rửa sạch sẽ ly, nước sôi cũng không sai biệt lắm, Lục Dương dùng ba ngón tay đem một chút Hắc Kỳ Tử bỏ vào chén, sau đó đổ nước sôi.
Nước nóng vừa mới sôi, còn tỏa từng đợt hơi nước, Hắc Kỳ Tử cũng trôi lơ lửng trên mặt nước.
"Dưỡng sinh, Dưỡng sinh..."
Lục Dương bấy giờ rất coi trọng dưỡng sinh.
Không có biện pháp a.
Tuy rằng hiện tại hắn còn trẻ tuổi khí thịnh, không quan tâm điều gì, nhưng con người khó tránh khỏi thời điểm gia đình, hiện tại một mực phóng túng, Lục Dương cũng không muốn, thời điểm ba mươi bốn mươi tuổi liền không có hứng thú với nữ nhân.
Đây không phải buồn lo vô cớ, mà là phòng ngừa chu đáo.
Lúc trước hắn có một đồng nghiệp cùng làm biên kịch, lúc tuổi trẻ ngày nào cũng đi ăn đêm, thế nhưng đến hơn năm ba mươi tuổi, liền đối với nữ nhân không có hứng thú, một mực chăm chăm đầu vào cổ phiếu với Futu, cuối cùng thất bại đến cả quần lót cũng không còn, Lục Dương vẫn cảm thấy đáng đời, nếu như cứ một mực đến quán bar ăn đêm, tiền hắn kiếm được lúc đó có ăn cả đời cũng không hết.
Nho nho nhấp một miếng nước ấm.
Lục Dương nhìn thoáng qua phương hướng phòng ngủ chính.
Trần Thu Nguyệt mệt mỏi say rượu, nhất thời nửa khắc khó mà tỉnh lại được ,tuy nhiên, cũng may say cũng không phải bệnh tình gì, không quá nghiêm trọng...
Thời điểm Lục Dương suy nghĩ, có nên rời đi trước hay không, thì chuông điện thoại vang lên...
Nhìn nhìn, là một dãy số lạ.
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Người biết rõ số cá nhân của hắn không nhiều lắm, nếu như có công chuyện, cũng sẽ liên hệ bên phía công ty, suy nghĩ một chút, Lục Dương trực tiếp từ chối không nhận, hắn sợ là một số tùy ý quầy rầy.
Sau khi từ chối, Lục Dương đứng dậy, đem áo khoác trên ghế salon mặc lên người.
Lại đem nước ấm uống hết, cầm lên điện thoại đi ra ngoài.
Cùng lúc đó...
Trên điện thoại của hắn nhận được một tin nhắn.
"Đến quán gà Tây Môn gặp mặt được không?" Phía dưới còn bổ sung một bức ảnh chụp hắn cùng Trần Thu Nguyệt đi vào cư xá, trong ảnh hai người nhìn rất thân mật với nhau.
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Đây là ý gì.
Mình bị uy hiếp?
Là ai chụp tấm hình này, hay là Khâu Từ Đằng? Lục Dương nghĩ đến hội trưởng hội học sinh mới xung đột cách đâu không lâu, sau đó lắc đầu, Khâu Tử Đằng biết quan hệ giữ mình với Trần Thu Nguyệt, không cần phải làm vậy...Hơn nữa làm thế cũng không có ý nghĩ gì, đối phương gửi ảnh chụp tới đây, là có tính uy hiếp, ý tứ biết mối quan hệ bên ngoài của mình với Trần Thu Nguyệt, hơn nữa còn biết rõ.
Vậy chỉ có thể là...
Trong đầu Lục Dương xuất hiện tên một người.
Vương Khánh Huy!
Khả năng cao là hắn.
"Đợi!"
Lục Dương trả về một chữ, trực tiếp đi ra cửa, hắn không có nhắn tin truy vấn, cũng không thèm gọi qua, nếu làm như vậy, tỏ vẻ mình chột dạ.
Hắn muốn xem, gia hỏa Vương Khánh Huy này, lại muốn làm trò hề gì, nếu như không ngoài ý muốn, gia hỏa này hẳn đang bị truy nã, lại còn dám tới tìm mình, lá gan xem ra cũng rất lớn.
Khóa kỹ cửa chính, Lục Dương đi thang máy xuống lầu.
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng tầng một vườn khởi nghiệp.
Khâu Từ Đằng cùng một đám bằng hữu đang thảo luận đối sách báo thù.
Nhưng xem ra trong nhóm nhỏ này đã xuất hiện chia rẽ.
"Lý Triết Viễn, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là cái tên nhu nhược, lại muốn chúng ta từ bỏ trà thù hắn, ta nói cho ngươi biết, chuyện này KHÔNG BAO GIỜ XẢY Ra...ngươi không dám, thì cút đi chỗ khsac..."
Khâu Từ Đằng tức giận muốn chết.
Cả một đám đang nghĩ biện pháp đối phó Lục Dương thế nào, thế mà tên Lý Triết Viễn này thì không giúp đỡ, còn ở bên châm chọc, nói mình không phải là đối thủ của Lục Dương, đây là ý gì, xem thường hắn à?
Lý Triến Viễn vốn hảo tâm nhắc nhở một chút, nhưng không nghĩ tới lại bị Khâu Từ Đằng chửi rủi như vậy, trong lòng của hắn cũng nổi lên một trận lửa, vốn tính nói ra bối cảnh của Lục Dương, nhưng hiện tại hắn cũng lười nói rồi, Khâu Từ Đằng nếu như muốn chết, hắn cũng lười đi quản.
Hơn nữa gia hỏa này, bản thân cũng sắp chết rồi, chấp làm gì, mang tâm tự như vậy, Lý Triết Viễn nhịn xuống, nghe Khâu Từ Đằng mắng chửi.
"Lý Triết Viễn, ngươi có ý gì, vừa rồi ở trong phòng, hội trưởng bị đánh, vậy mà ngươi một cái rắm cũng không dám thả, còn là đàn ông nữa không."
''Đúng vậy, đừng tưởng ngươi trở thành bộ trưởng liền có tư cách để kiêu ngạo."
Những người khác liền dăm ba câu quở trách Lý Triết Viễn.
giống như muốn đem toàn bộ nộ khí cùng bị khi dễ lúc này, toàn bộ xả trên người Lý Triết Viễn.
Lý Triết Viễn nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói ra: "Nói hay lắm, giống như vừa rồi các ngươi đứng ra bảo vệ hội trưởng vậy, còn không phải cũng đứng một bên coi hội trưởng bị đánh, bây giờ còn tỏ vẻ trung thành, ta nhổ...."
Nói xong, Lý Triết Viễn đứng dậy rời đi.
Những người khác lại tức giận mắng chửi.
Khâu Từ Đằng cũng chỉ vào bóng lưng Lý Triết Viễn nói ra: "Khốn kiếp, đừng tưởng rằng lúc trước chúng ta từng hợp tác, liền có tư cách để kiêu ngạo, lão tử sẽ cho ngươi lăn lộn không nổi ở hội học sinh đâu."
"Ngươi trước quản tốt thân mình đi."
Lý Triết Viễn cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
"Tên hỗn đản này."
"Bạch Nhãn Lang, nếu không phải có hội trương nâng đỡ, sao hắn có vị trí hiện tại."
"Lý Triết Viễn hẳn là sợ rồi, lần trước bị gia đình tiểu học muội kia đánh, bị người ta đánh gãy mấy xương sườn, hiện tại trở thành ngươi nhát gan rồi."
"Ta xem đầu của hắn cũng bị đánh hỏng, chịu nhục như vậy vẫn muốn dàn xếp ổn thỏa, làm vậy hội học sinh chúng ta còn mặt mũi gì nữa!"
Nghe một đám ta một câu, ngươi một câu, sắc mặt Khâu Từ Đằng rất kém, hắn vung tay lên, nói ra: "Tốt rồi, đều câm miệng lại cho ta."
Trong văn phòng lập tức yên tĩnh lại.
Khâu Từ Đằng nói ra:" Cứ dựa theo lời chúng ta vừa nói mà làm."
....
Tây Môn, quán Đại Bàn Kê của Lão Trương.
Lục Dương nhìn đồng hồ trong tiệm, đã hơn hai giờ chiều, qua thời gian ăn cơm, thời điểm này ở trong cửa hàng cũng không có một bóng người, hơn nữa hình như người gửi tin nhắn cho hắn cũng không ở bên trong, Lục Dương đi vào.
"Đồng học, ăn gì đây?"
Lão bản đầu trọc cười ha hả chào hỏi.
Lục Dương nhìn nhìn lão bản, hỏi: "Trong tiệm không có khách nhân nào sao? Ta cùng người ta hẹn nhau ở đây."
Nghe nói như thế, lão bản có chút kinh ngạc: "Không có, một vị khách cũng không có a."
"n." Sắc mặt Lục Dương không thay đổi, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, gia hỏa Vương Khánh Huy này, vẫn còn cẩn thận đấy, đoán chừng bản thân trực tiếp báo cảnh sát, nên đã núp một bên quan sát rồi.
"Lão bản, đoán chừng bạn ta còn chưa tới đây, ta đi đến ghế lô, ngươi trước dọn lên mấy món rau trộn là được ròi."
"Được được, mời mời."
Lục Dương nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó đi vào ghế lô.
Đối điện quán gà lão Trương, trong tiệm trà sữa, Vương Khánh Huy đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn thấy Lục Dương đi vào tiệm cơm, lại nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có vấn đề, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang, sau đó đứng dậy đi qua đường cái, đồng dạng tiến vào tiệm gà.
"Bằng hữu của ta tới chưa?"
Vương Khánh Huy hỏi.
"Trong phòng có một người, có phải bạn của ngươi không?"
Lão bản cũng không kinh ngạc khi thấy Vương Khánh Huy đeo khẩu trang, bởi vì mua đồng, thời tiết Lục Thành lại lạnh, chất lượng không khí cũng không tốt, nên nhiều người đi đường cũng mang khẩu trang.
"Chắc là đó rồi, cảm ơn lão bản."
Vương Khánh Huy đi vào phòng.
Lục Dương ngồi trên ghế, Vương Khánh Huy sao khi vào cửa, hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.
"Nói đi, có ý gì?"