Đi ra khỏi phòng.
Mấy bạn học đứng phía sau tự nhiên tránh ra một con đường.
Mắt thấy tao tác vừa rồi của Lục Dương, bọn hắn mới phát hiện, bình thường Lục Dương tuy cười ha hả, nhưng kỳ thật cũng không phải loại dễ trêu. Có người nhớ lại thời điểm Lục Dương đánh tơi bời bọn lưu manh, trong lòng đối với hắn càng thêm nhiều phần kính sợ.
Ngoài phòng ăn, có rất nhiều sinh viên quây xem.
Đại bộ phận đều là sinh viên tới mua cơm, còn có một vài đầu bếp chạy ra coi, ở căn tin trường học mà hơn mười người dám đánh nhau là một tin tức khá hot.
Vạn hánh chính là, hình như chưa đánh nhau.
Điều này làm cho mấy người ở ngoài xem náo nhiệt có chút thất vọng.
"Lục Dương, thằng nhãi con vừa rồi là hội trưởng hội học sinh của trường chúng ta?"
Lưu Lỗi ở một bên hỏi.
"Hình như là vậy, tên Khâu khâu cái gì ấy." Lục Dương cười khẽ một tiếng.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Là Khâu Từ Đưanfg, sinh viên năm 4 học viện ngoại ngữ, mới từ bên ngoài thực tập nửa năm, vừa vặn mới trở về..."
"Ngươi cũng biết rõ nhỉ?"
Lục Dương trừng mắt liếc nhìn Trần Thu Nguyệt.
"Cũng không phải chỉ có em biết rõ, trong hội học sinh đều biết mà" Trần Thu Nguyệt cười cười, nàng đương nhiên biết rõ tại sao Lục Dương tức giận.
Ngoài lo lắng, còn có chút hạnh phúc.
Ít nhất từ đây có thể nhìn ra, Lục Dương vẫn tương đối để nàng trong lòng.
Những sinh viên khác nghe Lục Dương đánh chính là hội trưởng hội sinh viên của trường, từng người một kinh ngạc không thôi, đến hội trưởng cũng dám đánh, Lục Dương thật sự rất trâu.
Lý Minh Bác có chút bận tâm hỏi: "Không sao chứ, hắn sẽ không tìm người gây phiền phức cho ngươi đi?"
Có thể làm hội trưởng hội sinh viên, nhất định phải có quan hệ, ít nhất phải quen một hai lãnh đạo, Lý Minh Bác lo lắng chuyện nyaf, sợ đối phương dùng mối quan hệ tìm Lục Dương gây phiền toái.
"Không cần phải lo, hắn còn chưa đủ tuổi đâu."
Lục Dương tuyệt đối không quan tâm.
Hàng năm hắn cung cấp cho trường học hơn vài triệu, lại là đồng học nổi danh, chỉ cần làm không quá phận, trường học tuyệt đối không dám đụng đến hắn, rất hiển nhiên, nhục mã một tên hội trưởng, cũng không phải sự tình gì quá phận.
Huống chi người này còn tự tìm đường chết.
Hội trưởng hội sinh viên hằng năm đều đổi, nên đối với trường học cũng không thèm quan tâm ai làm, cũng không phải là hiệu trưởng đại học, nên cái danh hội trưởng này bên ngoài cũng không dùng được, không nói mấy thứ khác, coi như không có chuyện này, Khâu Tử Đằng dùng danh nghĩa hội trưởng đi Csite phỏng vấn đại khái cũng bị loại.
Coi như được thực tập vào một công ty nào đó, dưới suy nghĩ Lục Dương cũng chỉ là thiếp vàng lên mặt mà thôi, kỳ thật nhân vienek hông có hợp đồng chỉ là cu li, không nói hiện tại còn chưa tốt nghiệp, coi như thật sự tốt nghiệp, lấy bằng đại học loại hai như này, vào một xí nghiệp thoáng nổi danh thôi cũng chưa chắc đã được vào.
"Không cần phải quan tâm, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống..."
Lại trở về phòng, một đám người tiếp tục trở lại chỗ ăn uống, bất quá thời điểm nói chuyện phiếm, lại nhiều thêm một đề tài.
Lưu Lỗi thêm một cái ghế vào bàn hắn, Trần Thu Nguyệt nhu thuận ngồi bên cạnh Lục Dương, bộ dạng y như chim non nép vào mẹ, điều này làm Siêu ca ngồi ở phía đối diện ghen ghét không thôi.
Trên đường ăn cơm, bảo vệ trừng học chạy tới một chuyện, bất quá, thời điểm bọn hắn tới đây, đám người Khâu Từ Đằng đã chật vật chạy đi, đám người khoa máy tính vẫn bình thản dùng cơm như trước, Lục Dương đi tới chào hỏi Lâm Hổ một tiếng, sau đó bọn họ lại rời đi.
Sinh viên khoa máy tính, nhìn thấy Lục Dương nhận thức với lãnh đạo bảo an, hơn nữa bộ dạng quan hệ không tệ, trong lòng đối với Lục Dương càng thêm bội phục.
Cơm nước no say.
Lưu Lỗi đứng dậy đi tính tiền, tính cả bia rượu, tổng cộng hơn một nghìn bốn trăm tệ, bỏ thêm bốn trăm trả tiền, hiển nhiên, chút tiền ấy đối với Lưu Lỗi thì không đáng kể chút nào.
NHững người khác sau khi ăn xong, hẹn nhau quay về ký túc xá chơi game.
Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt cùng nhau rời đi.
"Sao vậy, anh còn giận em à? Không nhỏ mọn vậy chứ!"
Trên sân trường, Trần Thu Nguyệt kéo cánh tay Lục Dương lắc lắc.
Điều này làm cho mấy sinh viên đi ngang qua, thấy một màn này hâm mộ không thôi, có người trong lòng còn mắng Lục Dương là tên đầu gỗ, có muội tử xinh đẹp như vậy làm nũng vậy mà vẫn đần mặt thối.
"Ai giận chứ?"
Lục Dương ngáp một cái, đi vào mặt cỏ nơi sân bóng, ngồi xuống.
Trần Thu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Còn nói không tức giận, xem mặt đen anh sắp che phủ bầu trời xanh rồi, em biết sự tình ngày hôm nay không đúng, không nên cùng người khác uống nhiều như vậy, đặc biệt là với tên Khâu Từ Đằng không có hảo ý."
"Biết là biết, nhưng chắc vẫn không sửa phải không." Lục Dương liếc nhìn nàng.
Trần Thu Nguyệt cười cười: "Kỳ thật em đã nói với Hứa Dung Dung, bảo nàng tí nữa gọi cho mình, em liền lấy cớ đó rời đi, coi như thật sự uống say, Hứa Dung Dung cũng tới đón em về, không có chuyện gì đâu."
Những lời này, vừa rồi ở trên bàn ăn khó mà nói ra.
Lục Dương nghĩ đến thời điểm ăn cơm Hứa Dung Dung có gọi điện thoại tới, sau khi Trần Thu Nguyệt nhận lấy, nói cùng với mình một chỗ, sắc mặt hắn lúc này mới hào hoãn hơi một tí.
Kỳ thật hắn cũng rất lo lắng cho Trần Thu Nguyệt.
Một nữ hài tử uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ, đây không phải dê con đi vào bầy sói sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bị chiếm tiện nghi, không phải trên đầu mình liền xuất hiện hai cái sừng ?
"Về sau không có anh ở đây, không cho phép em uống nhiều rượu."
Lục Dương nghiêm túc nói.
"Dạ dạ dạ, em biết rồi."
Trần Thu Nguyệt vội vàng nói.
Ánh mắt nàng có chút mê ly, nhưng trong lòng hết sức thanh tỉnh, lúc nàng nói chuyện dựa vào rất gần, Lục Dương có thể ngửi được một cỗ say đọng lòng người.
"Bên phía hội học sinh, có thể làm thì làm, không làm được thì thôi, không cần phải tuân theo ý tứ người nào, ai dám làm khó em, cứ nói cho anh biết, anh làm chủ."
Trì hoãn chỉ chốc lát, Lục Dương nói tiếp.
"Vẫn là chồng của em ngưu bức."
Trần Thu Nguyệt ở trên mặt Lục Dương hôn một cái
Nhìn Lục Dương cầm lấy khăn tay lau mặt, Trần Thu Nguyệt nhắc nhở: "Tên Khâu Từ Đằng tầm mắt rất hỏ, hôm nay ăn thiệt thòi lớn như vậy, nhất định sẽ trả thù, đương nhiên, bên phía trường học chắc chắn sẽ không giúp hắn, nhưng có thể có chút ít phiền toái, anh chú ý một chút."
Trần Thu Nguyệt đã đi qua công ty của Lục Dương, biết rõ CCilicili nổi tiếng, chính là sản nghiệp của Lục Dương, Khâu Tử Đằng so với Lục Dương, so với con ruồi cũng chưa tới, nhưng con ruồi vẫn có thể làm người ta buồn nôn.
"Hắn thành thành thật thật thì còn tha, nếu hắn muốn tìm đường chết, thì hắn sẽ bởi quyết định đó mà hối hận cả đời." Giọng nói Lục Dương bình thản.
Trần Thu Nguyệt biết rõ Lục Dương có thực lực này, cũng không phải rất lo lắng, nàng sờ trên mặt Lục Dương, nói ra:" Dấu răng hình như mất rồi..."
Lục Dương nhẹ nhàng đem Trần Thu Nguyệt đẩy ra một chút, bảo trì một khoảng cách, cảnh giác nhìn nàng một chút, cảnh cáo nói: "Em cũng đừng nghĩ thừa dịp mình say khướt, lại căn anh đâu đấy, lần này anh không khách khí đâu."
"Không khách khí thế nào?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của Trần Thu Nguyệt hiện lên tia mỉm cười.
Bộ dạng giống như đang nói..., nhanh không khách khí với ta đi.
Mị thái như thế, làm cho Lục Dương cũng có chút nóng trong người, nghĩ đến lâu rồi không cùng Trần Thu Nguyệt một chỗ âu yếm.
Mười phút sau.
Hai người tay trong tay vào trong chung cư Hoa Đình.
Trần Thu Nguyệt đi đường cũng không vững lắm, một mực tựa trên người Lục Dương, Lục Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể chèo chống lấy thân thể của nàng, thả chậm tốc độ...
Nhưng mà, Lục Dương không có phát hiện.
Thời điểm hắn dìu lấy Trần Thu Nguyệt tiến vào cư xá.
Cách một đường cái, đối diện cửa ra vào siêu thị nhỏ.
Một nam nhân đội mũ lươi trai, tạch tạch tạch mấy phát liên tục, liên tục nhấn vào nút chụp, đợi đến khi hai người Lục Dương tiến vào cư xá, hắn mới mở ra ảnh chụp nhìn nhìn, lộ ra nụ cười hài lòng.