Trần Thu Nguyệt uống hơi nhiều?
Lục Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Thu Nguyệt là cán bộ bên trong hội học sinh, không thể thiếu các buổi tham gia tụ hội, nếu như không phải uống quá nhiều, Lục Dương cũng lười đi qua quản.
"Lục Dương đi đâu?"
Lục Dương vừa mới đứng dậy rời đi, Lưu Lỗi đã hỏi.
Đinh Siêu ăn một chút đồ ăn, thuận miệng nói ra: "Chắc là đi nhà cầu, vừa rồi hắn cũng uống nhiều mà."
"Cũng đúng, mặc kệ hắn đi, chúng ta uống tiếp."
Lưu Lỗi cũng không để ý.
"Cạn."
Những người khác cũng nâng chén lên.
Siêu ca nho nhỏ nhấp một miếng, sau đó nhìn ra bên ngoài, trong lòng âm thầm nghĩ đến, bên kia chắc có lẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.
Mấy phòng ghế lô ở căn tin được ngăn cách rất đơn giản, chỉ dùng một tấm ván gỗ cùng cửa thủy tinh, từ bên ngoài là có thể nhìn thấy tình huống bên trong, nếu như nói lớn tiếng một chút, là có thể nghe được.
Lục Dương đi ra ngoài.
Nhìn nhìn mấy phòng phụ cận.
Bình thường ở căn tin bàn ghế lô không nhiều người ăn, trừ bọn họ ra, cũng chỉ có một phòng có người, nếu không đoán sai, thì đây hẳn là địa phương Sieu ca nói.
Lục Dưng đến gần.
Vừa tới cửa, chợt nghe giọng nói bên trong.
"Trần hội trưởng, chúc mừng ngươi thăng chức, lại uống một ly."
"Không được, vừa rồi uống nhiều quá, hiện tại không thể uống, hội trưởn, để ta nghỉ một lát, các ngươi uống trước đi." Đây là giọng nói của Trần Thu Nguyệt.
Lục Dương nhịn không được nhíu mày.
Đổi lại nữ sinh bình thường, nói mình không thể uống, thì nam sinh hơi có chút phong độ liền không mời rượu, nhưng nam sinh kia lại không theo lẽ thường, vẫn không có buông tha, nói: "Vậy uống ít một chút, nửa ly thôi, ta uống một ly, ngươi chỉ cần nửa ly."
Bên cạnh cũng có người khuyên bảo: "Hôm nay là thời gian vui vẻ, Khâu hội trưởng cũng tới, uống một chút đi."
"Đúng vậy a, Trần hội trưởng, Khâu hội trưởng mới lên chủ trì công tác, rượu hắn mời mà không uống cũng không quá nể tình rồi, về sau mọi người đều làm việc với nhau, không thể thiếu giao tiếp, hôm nay bỏ dỡ nửa chừng không tốt lắm đâu."
Nghe đến đây, Lục Dương lười nghe tiếp, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cả đám trong phòng liền giật mình.
Phát hiện có một sinh viên trẻ tuổi, đứng ở ngoài đó.
"Ngươi là ai? Chỗ này là chỗ tụ hội của Hội Trưởng, ngươi vào đây làm gì?"
Nam sinh ngồi gần cửa bưng chén rượu đứng dậy, ngữ khí có chút bất thiện.
Ánh mắt Lục Dương ở trên người hắn đánh giá một hồi, nếu không đoán sai, gia hỏa này hẳn là Khâu hội trưởng mà mấy người kia kêu.
Lý Triết Viễn cũng ở trong đám người, nhìn thấy người vào là Lục Dương, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, nhưng cũng không chạy đi nhắc nhở, hắn đã mấy lần ăn hành của Lục Dương, Lý Triết Viễn coi như là người thông minh, biết rõ mình không chơi nổi với gia hỏa này, vì vậy thời điểm người khác mời rượu Trần Thu Nguyệt, Lý Triết Viễn cũng không dám hố nàng, bởi vì hắn biết rõ quan hệ của Trần Thu Nguyệt với Lục Dương trong đó.
"Đi ra ngoài, đây là nơi ngươi có thể vào sao?"
Lại có người nói.
Những người khác sắc mặt trở nên không tốt.
Đây là tụ hội của hội trưởng trong trường, không phải loài chó loài mèo nào cũng có thể tới.
Trần Thu Nguyệt thấy Lục Dương đi đến, vội vàng đứng dậy, giải thích nói: "Xấu hổ , đây là bạn trai của ta."
Nói xong lại đi đến bên cạnh Lục Dương, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao anh lại tới đây?"
"Ngươi không muốn ta tới?"
Lục Dương lạnh giọng nói ra.
Trần Thu Nguyệt biết rõ Lục Dương có chút tức giận, giải thích nói: "Hôm nay là tụ hội của hội học sinh trường."
Bên phía Khâu hội trương nghe xong một màn này, liền sững sờ.
KHông nghĩ tới Trần Thu Nguyệt đã có bạn trai, hơn nữa nàng đối với lời bạn trai nói hết sức để trong lòng, trong lời nói đều là giải thích, giống như sợ đối phương hiểu lầm.
Một sinh viên bình thường, vậy mà có thể hái được bông hoa đẹp nhất trong hội học sinh, trong nháy mắt Khâu hội trưởng rất không thoải mái, thậm chí có chút ghen ghét...
Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng biểu hiện ra vẫn cười ha hả nói: "Ngươi là bạn trai của Trần hội trưởng, xem ra là hiểu lầm, hiểu lầm..."
Hắn giơ tay lên, dàn xếp, sau đó nói: "hôm nay là tụ hội của hội học sinh, chúc mừng Trần Thu Nguyệt lên chức hội trưởng viện công ghệ, nếu như ngươi đã đến, cùng uống một chén đi."
Khâu hội trưởng rót một chén rượu đế, cười ha hả đưa tới.
Hắn có lòng tim làm cho Lục Dương uống hết một chén rượu này.
Một tên tiểu tử mao đầu, mà dám đấu với hắn?
Lục Dương nhận lấy chén rượu.
Hắn cười cười, nói ra:" Ngươi rất thích uống rượu sao?"
"Có ý gì?"
Khâu hội trưởng có chút khó hiểu.
Nhưng mà chưa đợi hắn kịp phản ứng, Lục Dương trực tiếp dơ tay, một ly rượu đế trực tiếp đổ vào trên đầu của hắn, lập tức khiến cả người hắn ướt sũng.
"Thích uống rượu, thì uống nhiều một chút."
Một tên hội trưởng, lại dám trước mặt Lục Dương diễu võ dương oai, trong mắt Lục Dương, tên này là một gã hề, vừa rồi gia hỏa này một mực mời rượu Trần Thu Nguyệt, Lục Dương sao lại không hiểu tâm tư trong đó!
Thân là một nam nhân, có nhiều thứ có thể chịu được, có một thứ một chút cũng không được.
"Ngươi làm gì, ngươi điên rồi!"
Khâu Tử Đằng bị giội cho một ly rượu, vốn tỏ ra khó tin, sau đó sắc mặt hắn dữ tợn, hắn đường đường là hội trưởng hội học sinh,ở trường ngoài trừ lãnh đạo ra, không ai dám gây khó dễ cho hắn, tuy mới rời khỏi trường học nửa năm, nhưng không nghĩ tới lại có sinh viên gan to như vậy, dám đổ rượu lên đầu hắn...
Mặt mũi nếu không tìm trở về, về sau hắn làm sao lăn lộn ở trong trường học.
"Mẹ kiếp, các ngươi thất thần làm gì, đánh nó cho tao!"
Khâu Tử Đằng gầm thét một tiếng.
Rồi lao người tới Lục Dương, hắn đã bị phấn nỗ làm cho vắng đầu.
Lục Dương nhấc chân lên, trực tiếp đem Khâu Tử Đằng đặp văng xuống mặt đất.
Bị va vào cái ghế, cũng may đầu không đập vào bàn.
Hai học sinh thấy vậy liền tranh thủ dìu Khâu Tử Đằng đứng lên, mấy người khác thấy vậy thì nhích tới gần Lục Dương, muốn đi qua giáo huấn cho tân sinh này một trận, Lục Dương mặt không đổi sắc, bất động thanh sắc cầm lấy một chai bia trên bàn.
Nếu có người tới đây, hắn không ngại cho bọn họ ăn chút đau khổ.
Trần Thu Nguyệt luống cuống.
Cảm giác say cũng nhanh chóng biến mất.
Nàng không nghĩ tới sự tình lại huyền náo lớn như vậy, vậy mà đã động tay động chân, mấu chốt là, Trần Thu Nguyệt lo lắng cho Lục Dương, hắn chỉ có một người ở đây, mà bên này đều là bằng hữu của Khâu hội trưởng.
Thời điểm Trần Thu Nguyệt không biết làm sao, thì cửa phòng bị đạp mở ra, Lưu Lỗi là người vào đầu tiên, sau đó là Đinh Siêu, Lý Minh Bác, Lữ Phong, Lô Kiệt, Ngưu Nguyên Khôi cùng đám sinh viên khoa máy tính.
Sau khi Lục Dương rời đi, Siêu ca càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lại đi ra nhìn nhìn, nghe bên cạnh có tiếng xung đột, liền vội vàng trở về nói cho mọi người, cũng may tới kịp.
Hai bằng hữu Khâu Tử Đằng vốn định vây công Lục Dương, nhưng nhìn dáng người cao to của Lưu Lỗi, lại thêm một đám người ở phía sau, trong nháy mắt liền rút lui, những người khác cũng bị dọa sợ.
Khá lớn, thế mà bên ngoài đoán chừng phải thêm mấy chục người.
Khâu Tử Đằng bị người dìu lên có chút luống cuống.
Đầu hắn có chút load không kịp, mới rời khỏi trường học nửa năm, rốt cuộc trường học xảy ra chuyện gì rồi hả?
"Các ngươi...các ngươi chớ làm loạn!"
"Ngươi nói không làm, là bọn ta liền không làm nữa sao, sao lại dễ ăn như vậy !" Lục Dương mắng một câu, hắn không có ý định cứ như vậy kết thúc, vừa liếc vừa nhìn những người khác nói ra: "Thằng nào dám xen vào chuyện của người khác, đừng trách nắm đấm không có mắt nhìn."
Nói xong tiến lên, bóp cổ Khâu Tử Đằng, đem mặt hắn dí sát vào bàn, chén dĩ cũng từ trên bàn rơi xuống, toàn mặt Khâu Tử Đằng dính đầy đồ ăn.
Mấy bằng hữu của Khâu Tử Đằng thấy vậy, cũng không dám tiến lên, từng người núp ở một nơi hẻo lánh, tựa không nhìn thấy, hảo hán không ăn thiệt thoài trước mắt, người ta nhiều người như vậy, đi lên không phải đưa mạng sao?
Lục Dương cầm lấy chai rượu đế vừa rồi Khâu Tử Đằng rót, chai rượu còn khoản hai phần ba, là vừa mở ra, Lục Dương lạnh lùng nói: "Ngươi không phải thích uống rượu sao? Vậy mời ngươi uống nhiều một chút!"
Nói xong, một bên bình cứ như vậy ở trên đầu Khâu Tử Đằng chảy xuống, toàn bộ hành trình cũng không ai dám chạy tới ngăn lại.
Đổ hết rượu, Lục Dương đem cái chai ném đi, đưa tay lên mặt Khâu Tử Đằng vỗ vỗ, nói ra:" Ta là sinh viên khoa máy tính, năm hai, tên là Lục Dương, nhớ kỹ, muốn báo thù, ngàn vạn lần đừng tìm nhầm người!"
Sắc mặt Khâu Tử Đằng âm trầm.
Lần này ở trước mặt mọi người trong hội học sinh, hắn triệt để mất hết thể diện, hắn lúc nào đã từng mất mặt như vậy, trong lòng của hắn âm thầm thề, nhất định phải đem tên hổn đản này đuổi ra khỏi trường.
Khâu Từ Đằng nắm tay thành quyền, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Lục Dương, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Lục Dương đã chết trăm ngàn lần.
Vừa lúc đó, Lục Dương dừng lại, xoay người.
Trái tim Khâu Tử Đằng đột nhiên nhảy dựng, cắn răng, không dám biểu lộ ra biểu cảm dữ tợn.
Hắn còn tưởng, Lục Dương còn muốn nhục mạ hắn một phen.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, ta là sinh viên kháo 2010, ngươi đừng quên đấy"
Nghe nói như thế, người ở trong phòng liền có sắc mặt khác nhau, khóa 2010 đấy, cũng chính là sinh viên vừa mới lên năm 2, không nghĩ tới lại sinh ra một loại người hung ác như vậy.