"Đại lão bản, là ngươi à."
"Lão bản tốt."
...
Thời điểm tiến vào cư xá, Lục Dương hạ cửa xe xuống, bảo an liền nhận ra Lục Dương, bọn họ đều đi theo Tống Lão Hổ tới đây, hiện tại được an bên cư xá này.
Cái tiểu khu này, vừa vặn đối diện với Sơn Hại Đại Hạ, diện tích cũng không lớn, công ty đã mua hai tòa nhà trong này, còn đất dư lại vẫn còn được khai phá, trước mắt người ở đây đều là nhân viên của Csite, vì vậy về phương diện bảo vệ, tạm thời giao cho công ty an bafin.
Đây cũng là chuyện đã sớm nói với bên xây dựng.
Bên phía đối phương cũng rất vui sướng vì không tốn tiền, nên thoải mái đáp ứng yêu cầu này, hơn nữa, coi như không đáp ứng cũng không được, bởi vì chủ phòng ở đây đều là nhân viên của Csite, coi như thời điểm bầu chủ đại hội, cũng có thể yêu cầu phía đối tác xéo đi.
"Khi nào đổi ca?"
Lục Dương cười hỏi.
"7:30 đổi."
Một bảo an trong đó trả lời.
"Ừ ừ, vất vả rồi."
Nói hai câu, Lục Dương lái xe tiến vào cư xá.
Bên ngoài lầu số 2.
Trương Bân đã ở bên ngoài đợi.
"Lão bản, chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi."
Trương Bân vừa nói, một bên vừa chuyển đồ trên xe xuống, thời điểm gần đến nơi, Lục Dương đã sớm gọi điện thoại cho Trương Bân, nhờ hắn an bài hỗ trợ.
Ba người cùng một chỗ, rất nhanh liền chuyển đồ vật trên xe xuống, dùng một chuyến duy nhất chuyển tới phòng ở, Trương Bân tìm một cái phòng trống, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái giường.
Hoàn cảnh kém một chút, nhưng không có biện pháp, mấy phòng ở này đều mới, chỉ mới được sưa sang lại đơn giản, coi như là ký túc xá, muốn cái gì thì bản thân phải tự thêm vào.
Lục Dương nhìn nhìn, hỏi mọi rợ: "Ở lại đây thế nào?"
Tiền Mãn rất hài lòng nhẹ gật đầu, nói ra: 'Nơi đây rất tốt, ta lúc nào có thể đi làm?"
"Ngày mai đi." Lục Dương nhìn nhìn Trương Bân, nói ra: "Trương Bân, ngày mai anh mang theo Tiền Mãn đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau khi lý xong, mua cho phòng này một cái máy giặc cùng cái tủ đựng quần áo, đưa hóa đơn cho phòng tài vụ thanh lý, Mọi Rợ là bằng hữu của tôi, anh chiếu cố nhiều một chút."
Trương Bân liền vội vàng gật đầu.
"Chủ tịch yên tâm, tiểu tử này có tôi để ý, không ai có thể khi dễ hắn."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Có những lời này của Trương Bân, Lục Dương cũng yên tâm, lại nói thêm vài câu, hắn nhìn mọi rợ nói ra: "Mọi rợ, không còn sớm, ta cũng phải về nhà trước, khi nào rảnh, ngươi gọi ta, ta sẽ nói mẹ ta làm vài món ăn ngon."
"Lục ca, ngươi về trước đi."
Mọi rợ cười cười khờ khờ.
"Được, đi đây."
Sau khi đem Mọi Rợ sắp xếp xong, Lục Dương lúc này mới quay về chưng cư Hoa Đình.
Thời gian đã hơn chín giờ tối.
Nếu thường ngày, lúc này Tiền Vân đã sớm nghỉ ngơi rồi, bất quá hôm nay còn chưa ngủ, ở trong phòng khách xem Lệ Viên Xuân của đài Hà Đông, nhìn thấy nhi tử trở về, Tiền Vân đứng dậy hỏi: "Bên phía Tiền Mãn con sắp xếp xong chưa?"
"Xong rồi, con đưa hắn đến ký túc xá, lại nhờ người hỗ trợ chăm sóc, ngày mai có thể đi làm.'' Lục Dương cởi áo khoác, treo lên giá.
"Mặt của con bị sao vậy?"
Tiền Vân chú ý tới miêng dán vết thương trên mặt Lục Dương.
"Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thân bị va vào cây."
Lục Dương giải thích nói.
Tiền Vân tỏ ra không tin lắm.
Nhưng nhìn bộ dạng hình như cũng không có vấn đề gì, cũng lười hỏi nhiều, lại nhắc đến Mọi Rợ: "Con khi còn bé hay chơi thân với Mọi Rợ, hiện tại có bản lãnh, chiếu cố hắn nhiều một chút."
"Chuyện này đương nhiên." Lục Dương không có phản bác.
Tiền Vân thở dài: "Đứa nhỏ này, cũng là một người cực khổ, khi còn bé liền mất mẹ, còn có một phụ thân bài bạc, không có một ngày tốt lành."
Lục Dương cười cười:" Mẹ, lời này của mẹ cũng không đúng, Mọi Rợ vẫn còn mẹ mà, mẹ của nàng cũng không có ly hôn với ông chú ngoại."
"Vài năm rồi đều không có quay trở về nhà một lần, có khác gì mất đi đâu, bất quá, đây cũng là do ông chú ngoại đáng đời, ở nhà mỗi ngày cãi nhau rồi đánh nhau, đổi lại người khác cũng khó mà chịu đựng nổi."
Tiền Vân ngáp một cái.
Tiết mục hí khúc ở trên TV cũng vừa kết thúc, biến thành quảng cáo, Tiền Vân đứng dậy đem TV tắt đi, nói ra: "Mẹ đi ngủ đây, con cũng đi ngủ sớm một chút."
Tiền Vân sau khi vào phòng, Lục Dương đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Dưới ánh đèn, Lục Dương cẩn thận tháo xuống băng dính trên mặt, nhìn tấm gương kiểm tra một chút, dấu răng có lẽ đã biến mất không thấy, biến thành vết rất mờ, nếu như không nhìn kỹ, thì không có khả năng phát hiện.
Lục Dương cũng yên tâm đem băng dính ném vào thùng rác, dùng nước nỏng hung hăng rửa mặt một cái ,sau đó mới đi ra, dựa theo bộ dạng bây giờ, sáng mai hoàn toàn biến mát, vì vậy cũng không cần dán băng dính lên nữa.
Từ phòng vệ sinh đi ra.
Nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ chính, khong có ngọn đèn cùng thanh âm, Liễu Thanh Thanh nhất định là ngủ rồi, Lục Dương cũng không có đi quấy rầy, trở lại gian phòng của mình.
...
Đại học Hà Đông, Ký túc xá Hoa Mai phòng 302.
Quan Nguyệt, Triệu Oánh Oánh cùng với Hoàng Hà đang chơi bài với nhau, bởi vì vẫn đang trong kỳ nghỉ, lại ở ký túc xá, nên các nàng ngủ tương đối trễ.
"Ba con Xì, trực."
Triệu Oánh Oánh đánh ra ba co giống nhau, sau đó nắm chặt hai lá bài.
"Đi."
Quan Nguyệt nói xong, lại nhìn Hoàng Hà một chút.
"Chịu rồi."
Hoàng Hà cũng bất đắc dĩ nói.
Triệu Oánh Oánh đem hai lá bài để xuống, vui vẻ nói: "Ta lại thắng, hai các ngươi phải cúng heo cho ta..."
"Oánh Oánh, kiếp trước của ngươi, nhất định là đổ thánh." Quan Nguyệt cười nói.
Hoàng Hà để bài xuống, nói ra: ''Thua hoài, không chơi nữa."
Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn nhìn, các nàng mới chơi bài có một hồi, mấu chốt cũng không có đánh cuộc gì, vì vậy chơi không có ý nghĩa, nàng nhìn cửa chính phòng ngủ, hỏi: "Trương Yến sao còn chưa quay về?"
"Hình như là đi phát tờ rơi, không có nguy hiểm gì đi."
Hoàng Hà có chút bận tâm.
Tuy rằng bởi vì bạn trai Trương Yến, nàng cũng bị lừa tiền, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, quan hệ cũng rất nhanh hòa hoãn, nhìn thấy Trương Yến muộn như vậy còn chưa quay về, các nàng đều rất lo lắng.
"Nếu không để ta gọi điện hỏi một chút."
Triệu Oánh Oánh suy nghĩ một chút nói ra.
Thời điểm chuẩn bị gọi điện cho Trương Yến, cửa chính phòng ngủ mở ra, Trương Yến mang theo vẻ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, chà xát hai tay bị đông cứng, sau đó hỏi: "Các ngươi còn chưa ngủ à."
"Yến tử, sao hôm nay ngươi về muộn vậy?"
Hoàng Hà hỏi.
Trương Yến nói ra: "Thời gian tính tiền có chút chậm, không có xe buýt, ta phải đi bộ về..."
"Đi bộ về a, không phải chỗ làm rất xa sao?"
Quan Nguyệt có chút khiếp sợ.
"Hoàn hảo, đi một giờ là về à."
Trương Yến nói ra.
"Yến tử, loại công việc này, về sau ngươi đừng làm nữa, hơn nữa đểm hôm rất nguy hiểm, thời điểm năm trước không phải trường học chúng ta có nữ sinh xảy ra chuyện sao, cũng là vào đêm đấy, một mình ngươi, đụng phải người xấu làm sao giờ?"
Triệu Oánh Oánh lo lắng hỏi.
Nghe nói như thế, sắc mặt Trương Yến hơi biến đổi, nàng cũng biết chuyện này, thời điểm năm nhất, có một nữ sinh trên đường về vào buổi tối, bị người ta cướp sắc, mà cái tên cướp sắc kia đến bây giờ còn chưa bị bắt.
"Ta cũng không muốn a, nhưng không có xe buýt, mà taxi cũng quá đắt rồi." Trương Yến thở dài, "Ta còn thiếu tiền nhiều người như vậy, còn có Hoàng Hà nữa, cũng do đi theo ta mới bị lừa, ta phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền, trả lại cho các ngươi..."
Nghe nói như thế.
Mấy người đều trầm mặc.
Ở trong lòng, mỗi người đều mắng tên hỗn đản Vương Khánh Huy kia mười vạn tám nghìn lần, nếu không phải hắn, Trương Yến cũng không thảm như hiện tại.
Quan Nguyệt cất bài tú lơ khơ vào, đặt ở trong ngăn kéo, nàng nói ra: "Yến tử, bên phía Lục Dương có một công việc làm thêm, ngươi có làm không?"
Sau đó, Quan Nguyệt đem nội dung công việc nói ra.
"Một ngày chỉ cần bốn tiếng, một ngày trăm tệ, hơn nữa còn làm việc trên mạng, chỉ cần xem video là được?" Trương Yến có chút khó tin.
Nàng còn chưa bao giờ gặp qua công việc làm thêm tốt như vậy.
Nghe Quan Nguyệt nói ra, ngay cả Hoàng Hà cùng Triệu Oánh Oánh cũng có chút động tâm, nếu có thể làm kiêm chức, thì cuộc sống đại học về sau không thiếu tiền rồi, thậm chí học phí cũng không cần người trong nhà quan tâm.
"Ừ ừ, hắn nói thế đấy."
Quan Nguyệt gật đầu.
Triệu Oánh Oánh nói ra:" Nếu là Lục Dương nói thì khẳng định là sự thật, nam nhân Quan Nguyệt có tiền như vậy, quan hệ chắc hẳn cũng rộng, biết rõ công việc làm thêm tốt là điều bình thường."
Trương Yến nghĩ đến Lục Dương mua cho Quan Nguyệt biệt thự mấy triệu, còn mua xe hơi, cũng không hề nghi ngờ, nàng nhìn Quan Nguyệt, nói ra: "Quan Quan, cảm ơn ngươi."
"Khách khí cái gì, chúng ta đều là hảo tỷ muội." Quan Nguyệt cười cười.
"Ừ, hảo tỷ muội, cả đời."
Trên mặt Trương Yến cũng nở nụ cười.
Áp lực trên người cũng giảm đi rất nhiều, chỉ cần có thể đảm nhiệm công việc này, chỉ cần nửa năm, là nàng có thể đem toàn bộ nợ nần trả sạch....
Trương Yến rất cảm kích Quan Nguyệt, nếu như không có Quan Nguyệt, Lục Dương hoàn toàn không cần phải giúp đỡ mình.