Nói xong ngồi xổm xuống, ở trong bọc của mình lục lọi, quả thật lấy ra được hai túi mì ăn liền dự trữ, mà túi mì ăn liền giống như mì trẻ em, là thứ hồi nhỏ ưa thích ăn nhất, Lục Dương khi còn bé cũng nếm qua không ít, tuy nhiên, hiện tại ở trên thị trường đã ít bán đi, Lục Dương cũng không chú ý tới.
"Không tệ, không tệ, là đồ tốt."
Lục Dương lấy tới một bao, nhìn bao bì tinh tế, hắn cũng không sốt ruột ăn, mà bỏ vào trong túi áo, sau đó nói: "Mì ăn liền mặc dù no bụng, nhưng đi lâu như vậy cũng có chút đói, để ta mời ngươi ăn món khác, Hamburg được không?"
Hắn chỉ vào cửa hàng Dicos ở một bên.
"Ta no rồi."
Mọi rợ có chút xấu hổ.
"Ngươi với ta khách khí làm gì, về sau ngươi kiếm được tiền thì mời lại ta sau."
"Vậy được rồi, ta cũng không phải rất đói bụng, nên ngươi không cần mua nhiều, ta không vào đâu, ngươi đi mua..."Mọi rợ nhìn hành lý trên mặt đất, nhiều đồ như vậy mà chuyển vào cũng rất phiền toái.
"Vậy được, ngươi chờ một lát."
Dặn dò một tiếng, Lục Dương đi vào trong tiệm.
Kêu hai cái Hamburg cùng một phần gà rán, chờ nhân viên làm xong, lại kêu thêm hai ly cô ca rồi mang theo ra ngoài.
Mọi rợ ở bên ngoài nhìn thấy Lục Dương đi ra, nói: "Mua nhiều như vậy làm gì?"
"Mua nhiều, ngươi liền ăn nhiều một chút, ta thấy ngươi lúc về quê gầy đi không ít, muốn hảo hảo cho ngươi bồi bổ thân thể một phen, về sau đi làm có tiền, nhất định phải ăn nhiều lên."
Tuy nói bối phận của mọi rợ cao hơn Lục Dương, nhưng mọi rợ còn nhỏ hơn Lục Dương một tuổi, cũng không có thành thục như Lục Dương, vì vậy Lục Dương luôn coi hắn là đệ đệ để đối đãi, đối với bạn nối khố trung thực chơi từ nhỏ này, Lục Dương vẫn luôn có cảm giác.
Mua cũng đã mua rồi, Mọi rợ cũng không có sĩ diện láo.
Ngồi ở trên túi để chăn màn, liền bắt đầu ăn.
Trước gặm một cái Hamburg, sau đó lại uống một ngụm coca, lại cầm một cái đùi gà rán ra gặm, nhìn qua vô cùng thích ý.
"Nếu mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua như vậy thì tốt rồi, cho ta làm ông trời cũng không đổi."
Mọi Rợ đem một miếng gà nuốt xuống.
Lục Dương cười cười: "Vậy ông trời cũng không quá đáng giá, công việc ta an bài cho ngươi, ngươi chỉ cần đi làm bình thường, mỗi ngày ăn mấy thứ này cũng không có gì, dù sao mấy thứ này ở bên nước ngoài cũng là đồ bỏ đi."
"Đây là thực phẩm bỏ đi?"
Mọi rợ không tin, hắn cười nói: "Vậy bên nước ngoài đều ăn vàng hết sao?"
Lời này, Lục Dương cũng không biết phản bác ra sao, hắn cũng lười đi giải thích, từ túi áo lấy ra gói mì, sau đó xé ra, đem gia vị bỏ vào, nắm lại lỗ hổng, sau đó lắc vài cái, như vậy gia vị sẽ hòa hợp với vụn mì.
Hướng miệng đổ vào, mùi vị cũng không tệ lắm, ngon vô cùng, làm Lục Dương nhớ lại cảm giác lúc nhỏ.
Mì ăn khá con, chỉ có điều có chút ít, sau khi ăn xong, Lục Dương cũng đem ly cô ca của mình xử lý, bên phía Mọi Rợ tốt độ rất nhanh, thuần thục đem chiếc Hamburg cuối cùng cùng mấy miếng gà xử lý xong.
Còn hài lòng ợ hơi một cái.
"Trước để ta đưa ngươi tới chỗ ngủ."
Lục Dương đứng lên.
"Tốt..." Lục Dương đem bao hộp vất vào thùng rác, sau đó nhất lên hành lý của mình, Lục Dương cũng tới hỗ trợ, đem hành lý cất vào xe trong, sau đó trả phí gửi xe, lái xe nhắm hướng vùng mới giải tỏa chạy đến.
Nếu như là ban ngày.
Lục Dương đại khái sẽ mang mọi rợ đi đến chung cư Hoa Đình, gặp mẹ mình một lần, dù sao cũng là khách từ nơi xa tới, Mọi Rợ còn là đường đệ của mẹ, coi như cũng có quan hệ rất thân, đường xa mà đến, thân là chủ nhà cũng phải mời một bữa cơm, nhưng lúc này cũng quá muộn, cũng không phải giờ ăn cơm, trong nhà còn có Liễu Thanh Thanh mang thai, nên Lục Dương cũng không đề cập chuyện này, Mọi rợ tự nhiên cũng không có ý kiến, vừa rồi hắn được Lục Dương mời ăn Hamburg cùng gà rán, nên hiện tại cũng rất vui vẻ.
"Lục ca, ngươi nói những người kia sao lại muốn mua vé tàu của ta làm gì?"
Trên xe, mọi rợ hỏi.
"Bán vé tàu hỏa?"
Lục Dương không hiểu ý tứ của mọi rợ.
Mọi rợ nói ra: "Chính là lúc đi tới nhà ga, có mấy người tới hỏi có bán vè táu không, vé tàu dùng rồi một tệ, đây không phải là lừa đảo đi?"
Lúc ra cưa, Tiền Tiểu Quyên có cố ý nhắc nhợ mọi rợ, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, trước khi gặp Lục Dương, không nên cùng người lạ nói chuyện, cũng không được đưa đồ vật gì cho người khác, nhưng thời điểm vừa mới xuống ga, mọi rợ nhịn không được đem vé tàu hỏa bán đi, hắn cảm thấy thứ này không có gì dùng, có thể bán kiếm được tiền đương nhiên là rất tốt.
Nhưng hiện tại nhớ lại, thì có chút bận tâm.
"Không có gì đâu."
Lục Dương cười cười.
"Tuy rằng vấn đề không lớn, bọn họ thua mua vé của người đi, sau đó bán lại cho công ty phát hành vé, từ đó ăn chênh lệch, đương nhiên cũng có một số người cầm lấy vé này đi làm giả vé tàu, nếu xảy ra chuyện gì, cũng có đôi chút mạo hiểm đấy..."
Mặc dù có thể nói tỉ lệ mạo hiểm hầu như là không, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy nên nhắc nhở Mọi Rợ một chút, tham món lời nhỏ thiệt món lời lớn, ở loại thành thị như Lục Dương, người dân cũng không thuần phác như Tiền gia trang.
Mọi rợ nghe được có thể cầm lấy vé đi làm giả, mình còn có chút mạo hiểm, trong lòng liền lập tức hối hận, hắn đem lời nói của Lục Dương ghi nhớ trong lòng, về sau có vé tàu hỏa, nhất định sẽ hảo hảo giữ lại, không thể đưa cho người khác.
"Gọi điện cho cha ngươi hay chị gái điện báo bình an đi, một mình ngươi đi ra ngoài, khẳng định bọn họ rất lo lắng."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
"Cha ta còn lâu mới lo lắng cho ta." Mọi rợ lầm bầm một câu, lấy điện thoại di động ra, điện cho Tiền Tiểu Quyên, ở trong điện thoại nói Lục Dương đã tới đón hắn, còn nói về sự tình vé tàu.
Tiều Tiểu Quyên ở trong điện thoại, dặn dò đệ đệ ở bên ngoài nghe lời Lục Dương, làm việc cho tốt, không thể ham chơi, cẩn thận lừa đảo, mọi rợ để âm lượng trong điện thoại rất lớn, Lục Dương ở một bên cũng nghe rành mạch.
Điện thoại sau khi kết thúc, hai người cũng đã tới nơi