Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 759: Đầu Hàng (1)




Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Dương bị chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, ngày hôm qua sau khi chở Mọi Rợ về hắn còn nghịch điện thoại một chút, nên ngủ tương đối trễ, hơi không chú ý liền ngủ quên.

"Hôm nay lại bùng chạy bộ!"

Lục Dương phát hiện dạo gần đây mình lười biếng hơn nhiều, ba ngày thì đã hai ngày nằm ườn người trên giường, hắn nhìn thông báo điện thoại, có cuộc gọi nhỡ của Lưu Lỗi.

Lục Dương gọi lại.

"Sao vậy, Lỗi ca."

"Lục Dương, ngươi ở đâu?" Vừa nhận điện thoại, Lưu Lỗi liền vội vàng hỏi.

Lục Dương ngồi thẳng người dậy, thoáng thanh tỉnh một chút, hắn nói ra: "Ở nhà bên chung cư, có chuyện gì không?"

"Ngươi nếu rảnh rỗi thì quay về ký túc xá một chuyến, tới đây ta nói cho."

Lưu Lỗi cũng không có nói ra chuyện gì, chỉ nói Lục Dương trở về ký túc xá một chuyến.

"Làm gì mà thần thần bí bí vậy."

Lục Dương cũng không hỏi thêm, cảm giác có chút kỳ quái, bất quá vẫn mặc vào quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng.

Mẫu thân không có trong nhà, chỉ có Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế xem Tivi, Lục Dương đi vào phòng vệ sinh, cầm lấy bàn chải rồi bôi lên kem đánh răng, hỏi: "Mẹ anh đâu?"

"Dì ra ngoài mua thức ăn rồi."

Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lục Dương.

"n."

Lục Dương cũng không tỏ ra kỳ quái, tuy rằng chợ gần đây bán thực phẩm hai mươi tư trên bảy, nhưng Tiền Vân vẫn còn thói quen đi mua đồ ăn buổi sáng, làm như vậy rau củ mới tươi hơn một chút.

"Trong nồi còn có chút cháo, vẫn còn ấm đấy."

Liễu Thanh Thanh đứng dậy nói ra.

"Em kệ anh, để anh tự làm..."

Lục Dương nói hàm hồ một tiếng, sau đó uống một húp nước lạnh, ọt ọt ọt ọt vài cái, phun ra. Lại dùng nước ấm rửa mặt, hắn mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Liễu Thanh Thanh rõ ràng không nghe được hắn nói gì, thời điểm Lục Dương đi ra, một chén cháo đã được bưng lên bàn trà, ở trên còn có một quả trứng vịt muối, một chồng lạc.

"Em nha, sao lại đi đi lại lại như vậy, đã mang thai rồi, ngồi im một chỗ không tốt sao? Anh cũng không phải không làm được." Lục Dương đi tới, ngồi bên cạnh Liễu Thanh Thanh, ở trên mặt nàng hôn một cái.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh chớp chớp.

Nhưng nàng hiển nhiên không ngồi im được, thấy Lục Dương cầm lấy quả trứng vịt, liền cầm tới một cái rỏ bỏ vỏ.

Ở đầu to của quả trứng vịt gõ gõ, sau đó bóc đi lớp vỏ, Lục Dương đem quả trứng bỏ vào trong chén.

Chia nửa quá trứng, lỏng đỏ quá trứng có màu vàng óng ánh liền chảy ra.

"Em dầm trứng vịt muối rất ngon a."

Từ nhỏ đến lớn Lục Dương ăn không ít trứng vịt muối, có trứng bà ngoại làm, có trứng Tiền Vân làm, cũng có trứng mua ở ngoài chợ, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy, trứng vịt muối do Liễu Thanh Thanh dầm là ngon nhất.

Lòng đỏ trứng chín vừa, mấu chốt ăn vào không tanh, cũng có mấy quả trứng lòng đỏ bên trong rất đẹp, nhưng ăn vào lại có một cỗ mùi tanh khó hiểu, ăn hai cái liền chán, không thể ăn nổi nữa.

"Dì cũng nói vậy."

Liễu Thanh Thanh cười cười, thấy Lục Dương khen ngợi, nàng vẫn rất vui vẻ.

Có trứng vịt mỹ vị cùng củ lạc, Lục Dương rất nhanh xử lý xong một chén cháo, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, ý định đem bát đũa cùng nồi cháo rửa sạch sẽ.

Thời điểm Tiền Vân từ bên ngoài trở về, thấy nhi tử ở trong phòng bếp bận rộn, lại thấy Liễu Thanh Thanh ở một bên nhìn nhìn, nàng nói ra: "Không cần quản hắn, lâu lâu mới vất vả một lần, không sao, cháu xem hôm nay dì mua gì nè."

Liễu Thanh Thanh đi tới nhìn rỏ của Tiền Vân.

Nàng khẽ cắn môi dưới, nói ra: "Lại là gà mẹ a."

"Đúng vậy, hôm nay vận khí tốt, gặp phải người lên chợ bán gà mẹ, gà này ở thành thị cũng không có nhiều lắm, tuyệt đối là đồ ăn bồi bổ cho thai phụ, dì bỏ ra ba tệ, khiến người ta xử lý con gà luôn."

Tiền Vân khoe khoang chiến tích của bản thân.

Lục Dương rửa xong bát đũa, đi ra, cười nói: "Mẹ, mẹ ngày nào cũng nấu canh gà mẹ, Thanh Thanh ăn sắp ngán luôn rồi."

"Đi đi đi, ngươi thì biết cái gì, không ăn mỹ vị, sao có thể sinh ra một tiểu tử mập mạp trắng trẻo." Tiền Vân cầm con gà mái không lông ra, tuy bên phía chợ đã xử lý, nhưng bà vẫn còn phải rửa lại một lần nữa, đem mấy thứ lòng gan mề rửa sạch thêm một lần.

Lục Dương nhường ra vị trí, nói: "Mẹ, lần sau có thể đổi món khác được không, bổ sung dinh dưỡng cung không thể chỉ ăn một món, còn có thể chuẩn bị một chút nước canh cá trích, nước sườn hầm gì gì đó, mặc khác mua nhiều hoa quả như chuối táo tiêu, cần phải cân đối dinh dưỡng."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Lục Dương nói cũng đúng."

Hơn một tháng nay, nàng không biết uống canh gà mẹ bao nhiêu lần rồi, nàng thật sự có chút hơi ngán, mấu chốt là, đây là canh mẫu thân Lục Dương tự làm, nên nàng cũng không thể không ăn, cũng không dám nói ra ý kiến, sở bị quở trách không quan tâm thai nhi.

"Biết rồi, biết rồi."

Lục Dương nhìn nhìn mẹ: "Thanh Thanh cũng nói thế đấy."

"Hảo hảo hảo, lần sau đổi món khác, để ta làm canh cá trích hầm cách thủy, còn có hoa quả...Nhưng ta nghe nói có một số hoa quả trong thời gian mang thai không được ăn, Thanh Thanh, thời điểm lần sau đi khám thai, cháu hỏi bác sĩ, quả gì nên ăn, cái gì không nên..."

Tiền Vân cũng nhìn ra, Liễu Thanh Thanh giống như không thích ăn canh gà nữa rồi.

Trên mặt Liễu Thanh Thanh nở nụ cười.

"Thế này mới đúng chứ."

Lau tay, Lục Dương trở về phòng.

Tiền Vân đang đem con gà cắt ra, thấy con mình từ phòng đi ra, trên người còn mặc một chiếc áo lông, nàng hỏi: "Lại đi đâu vậy, không phải nói trường học được nghỉ sao?"

Lúc trước sáng sớm Lục Dương đi ra ngoài, Tiền Vân còn tưởng hắn đi học, cũng không biết nhi từ nhà mình từ lúc khai giảng đến nay lên lớp học còn chưa tới một bàn tay.

"Quay về ký túc xá một chuyến, vừa rồi bạn cùng phòng của con gọi điện tới nói có chút việc, cũng không biết là chuyện gì." Lục Dương nói ra.

"Ngươi thật nhiều chuyện, ngày nghỉ cũng không biết ở nhà phụng bồi Thanh Thanh." Tiền Vân liếc nhìn nhi tử.

Liễu Thanh Thanh giúp Lục Dương chỉnh sửa vạt áo, hỏi.

"Trưa nay có về ăn cơm không?"

"Không biết, xem đã, nếu không về được anh sẽ gửi tin nhắn."

Lục Dương đáp lại.

"Ừ ừ, anh đi đi."

...