Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 753: Không Thành Thật Chút Nào




Trở lại biệt thự.

Lục Dương cởi chiếc áo lông dày đặc trên thân, trên người lập tức nhẹ nhõm đi không ít, hắn cảm thán một câu: "Mùa đông ở Lục Thành cũng thật sự quá lạnh rồi."

"Đúng vậy a, hôm nay thời tiết còn âm vài độ..." Mùa đông ở phương Bắc vừa lạnh vừa khô ráo, Quan Nguyệt đem cửa chính khóa kỹ, sau đó cũng gỡ xuống bao tay cùng khăn quàng cổ, cái thời tiết này, ở trong nhà cùng bên ngoài như hai thế giới khác nhau.

"Về sau có cơ hội, liền đi Hải Nam chơi qua mùa đông đi." Lục Dương đề nghị.

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút: "Cái kia đoán chừng phải đến lúc tốt nghiệp mới đi được."

"Không sao, lúc nào đi cũng được." Lục Dương ngáp một cái, nhìn đồng hộ, cũng đã là rạng sáng, hắn nói ra: "Đi tắm nước nóng trước đi."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Một lần tắm là hơn một tiếng.

Thời điểm đi ra, Quan Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, liền khoác áo ngủ chui vào trong chăn, rất nhanh ngủ thiếp đi, Lục Dương vẫn bình thường, thể lực cũng không tiêu hao quá nhiều.

Hắn cầm lấy điện thoại nhnf nhìn.

Đã hai giờ sáng.

Rất lâu rồi không có thức đêm như vậy.

Thời gian cũng đã đến ngày 2 tháng 1 năm 2012, Lục Dương ấn mở điện thoại, đè vào nút nguồn, sau đó đưa điện thoại khởi động lại để cập nhập ngày giờ.

Làm xong những thứ này.

Lục Dương ném điện thoại qua một bên ,không nghĩ những chuyện khác nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Dương theo thói quen dậy sớm.

Nhẹ nhàng tựa vào đầu giường.

Đâu tiên là cầm lấy điện thoại, lên mạng kiểm tra doanh thu phòng vé.

Hoàng Kim Đại Kiếp, doanh thu thống kê ngày hôm qua được chín triệu tám, kém một tí là phá mười triệu, con số này, để đặt ở mười năm, thì đại khái là một bộ phim điện ảnh thất bại.

Nhưng ở thời kỳ này, đã coi là một thành tích không tồi.

Phải biết rằng.

Lúc này mới được nửa ngày mà thôi.

Hoàng Kim Đại Kiếp ở kiếp trước doanh thu cũng chỉ phá một trăm triệu, tuy vậy thành thích ngày đầu tiên cũng chỉ mới được mười triệu, nhìn qua thì không sai biệt lắm với bây giờ, nhưng nên nhớ, lúc này mới chỉ là nửa ngày.

Lại nhìn một chút về các số liệu khác, trên mặt Lục Dương nở nụ cười, mặc dù nói hắn cũng không để ý mấy đồng tiền nhuận bút nữa, nhưng một lần nổi tiếng, coi như cũng đền bù tiếc nuối kiếp trước.

Đương nhiên, điều này cũng không đáng để kiêu ngạo, nếu ngươi có thể trọng sinh, thì chín mươi chín phần trăm cũng có thể thu hoạch được nhân sinh đặc sắc.

"Cũng không biết có đột phá nổi 200 triệu không?"

Trong lòng Lục Dương suy đoán.

Nếu lên tới hai trăm, mình ở trong vòng tròn biên kịch, coi như triệt để nổi tiếng.

Độ khó nhất định là có, nhưng khả năng thành công rất lớn, dù sao ngày đâu tiên đã có thành tích không tệ, hơn nữa các rạp chiếu phim nhìn thấy thành tích này, sẽ tăng suất chiếu nhiều thêm, doanh thu phòng vé cũng từ lúc đó mà tăng theo.

Lại nhìn về phần cho điểm đánh giá.

Tám chấm hai, so sánh với mấy bộ phim điện ảnh khác, số điểm này đã tương đối cao, nhưng khả năng về sau sẽ rất xuống từ từ.

Bởi vì thời điểm viết kịch bản này Lục Dương bị hạn chế rất lớn, nên chỉ có thể dựa theo khung sườn cho trước để viết, cũng không có quyền lên tiếng, vì vậy thành tích như vậy cũng rất hài lòng.

Mùa đông, để có thể từ trong chăn đi ra ngoài cần rất nhiều dũng khí.

Bất quá, vì để thân thể tốt hơn, Lục Dương cắn răng một cái, vén chăn lên từ trên giường nhảy xuống.

Đi ra ngoài rửa mặt.

Lại mặt vào quần áo tử tế.

Không có quấy rầy Quan Nguyệt đang ngủ.

Xong rồi đi bộ ra ngoài.

Chạy một vòng quanh cư xá, Lục Dương đi ra ngoài mua một chút thức ăn, trên đường trở về, thời điểm đi ngang qua siêu thị, còn mua một túi gạo cùng ít rau quả....

Vừa rồi hắn ở trong phòng bếp nhìn nhìn, ở trong tủ lạnh trống rỗng, nói cách khác, thời điểm bản thân không có ở đây, Quan Nguyệt cũng rất ít tới bên này.

Trong bếp cũng vô cùng sạch sẽ, Lục Dương cũng hoài nghi, căn bếp này chưa từng được sử dụng qua.

Lần nữa trở về nhà.

Đã là nửa tiếng sau.

Vừa mới vào nhà, Lục Dương liền nhìn thấy Quan Nguyệt từ trên lầu đi xuống.

Quan Nguyệt mặc một chiếc áo len thuần màu trắng, chiếc áo len bó sát người tôn lên dáng người hoàn mỹ, cặp đùi thon dài thẳng tắp bị quần jean bó sát lại, trên chân đi một đôi dép lê vài bằng vải bông.

"Anh tỉnh lại lúc nào vậy?"

Quan Nguyệt mở trừng hai mắt, lại nhìn một chút bữa sáng trên tay Lục Dương.

Lục Dương đem gạo cùng đồ ăn để xuống mặt đất, lại đem sữa đậu nành cùng bánh bao đặt lên bàn, nói ra: "Vừa rồi mới đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua chút bữa sáng, em ăn đi, anh ăn rồi..."

"Trời lạnh như vậy, anh còn ra ngoài chạy bộ a."

Quan Nguyệt rất bội phục.

Bên ngoài lạnh như vậy, nàng phải cố lắm mới thoát ra khỏi chăn, thời tiết này mà ra ngoài chạy bộ, phải là người có nghị lực lắm mới làm được.

Lục Dương cười cười: "Không chạy, sao có thể lực cường tráng."

Nghe nói như thế, Quan Nguyệt đỏ bừng mặt, dùng giọng nói chỉ có mình nghe được, lẩm bẩm: "Đúng vậy, cường tráng như một con trâu điên."

"Em nói cái gì?"

Lục Dương thấy Quan Nguyệt nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ cụ thể nàng nói gì.

"Không, không có gì.." Quan Nguyệt mặt hơi đỏ lên, vội vàng khoát tay...

"n, vậy thì ăn sáng đi."

Quan Nguyệt ngồi lên ghế salon ăn điểm tâm.

Lục Dương lại đem rau củ cùng gạo mua về đem vào phòng bếp, lại dùng cái kéo cắt bỏ túi gạo, hắn mua mười cân gạo hương, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng ở đây lâu lâu cũng chỉ ăn một bữa mà thôi.

Bên kia Quan Nguyệt, rất nhanh liền đem bữa sáng giải quyết xong.

Lục Dương từ phòng bếp đi ra, ngồi ở trên ghế salon, thuận tay kéo Quan Nguyệt vào trong ngực.

Hương thơm bày vào lòng.

Rất thơm.

Lục Dương nhìn khuôn mặt tinh xảo của Quan Nguyệt, nhìn không được cuối xuống cổ nàng hít một hơi, hắn rất ưa thích mùi trên người Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt có chút xấu hổ, đẩy đầu Lục Dương ra, nói: "Bẩn lắm."

Lục Dương cũng không chấm dứt, đổi lại đưa mũi đến chỉnh diện hít một hơi, còn cười nói: "Bẩn chỗ nào, rõ ràng ngày hôm qua tắm rửa sạch vậy mà."

Quan Nguyệt không có cách nào khác, cũng không có biện pháp phản kháng, thời điểm này, chuông điện thoại vang lên hai tiếng, Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, lập tức khẩn trương mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: "Lục Dương, mẹ của em gọi."

Nghe được điện thoại của mẹ vợ, Lục Dương cũng không rời khỏi thân thể Quan Nguyệt, vẫn như cũ đem nàng ôm trong ngực.

"Điện thoại của dì, em mau nhận đi."

Lục Dương nói ra.

Quan Nguyệt dặn dò: "Thời điểm em nghe máy, ngàn vạn lần anh đừng có lên tiếng, hiện tại vừa sáng sớm, nếu như bị mẹ phát hiện em ở cùng anh một chỗ, nhất định sẽ đoán được..."

"Được, anh không nói lời nói."

Lục Dương gật đầu.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt lúc này mới yên tâm tiếp điện thoại, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói: "Mẹ, mẹ gọi cho con làm gì vậy?"

"Quan Quan, tết Nguyên Đán được nghỉ không?"

"Được, được nghỉ ba ngày, ba với mẹ thì sao?"

"Mẹ được nghỉ một ngày, còn ba của con ngầy đây rất bận, một mực không ở nhà, thời tiết lạnh, con ở bên ngoài nhất định phải mặc nhiều quần áo, nếu không cẩn thận ngã bệnh, thì nhất định phải tới bệnh viện khám, không thể khiêng...Còn nữa, gần đây ít ăn thịt gà, hiện tại gia cầm cảm cúm rất nghiêm trọng, không nên ăn bây giờ..."

Lâm Thanh Nhã nói một dãy dài.

Đều là dặn dò.

Quan Nguyệt tự nhiên gật đầu đáp ứng, không dám chút làm mẹ nhận ra, mình bây giờ đang bị Lục Dương ôm vào trong ngực.

"Mẹ, kỳ nghỉ còn phải đợi mười ngày, đến lúc đó con cùng Lục Dương nhất định sẽ lái xe trở về, cùng hắn đi chung."

"Vậy được, trước như vậy.."

Điện thoại chấm dứt.

Quan Nguyệt thở dài một hơi.

Sau đó giận dữ nhìn thoáng qua Lục Dương, kéo cái tay phải của hắn đang bỏ trong áo mình ra, ở phía trên hung hăng đánh một cái, vừa rồi Lục Dương một câu cũng không nói, nhưng cái tên hỗn đản này, lại căn bản không thành thật chút nào, tay cứ lộn xộn....

Nàng thiếu chút nữa không nhịn được.