Nữ nhân này...Quá độc ác đi.
Lục Dương bật lên đèn trong xe, nhìn mình trong kinh chiếu hậu.
Phía trên mặt có một dấu răng rõ ràng, mặc dù không có rách da, nhưng hiển nhiên cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể biến mất...
"Anh nếu như bị bệnh chó dại, em cũng đừng hòng mà trốn thoát trách nhiệm, sắp bị em hại chết người rồi."
Lục Dương sờ sờ trên mặt.
Hôm nay đã hẹn đi đại học Hà Đông, qua rồi cái mặt này giải thích ra sao, coi như không đi ,về đến nhà, mẹ Tiền Vân cũng phải hỏi không ngừng, hoàn toàn không có cách nào giải thích cả.
Trần Thu Nguyệt vốn cũng không muốn như vậy, nhưng vừa rồi Lục Dương nói quá ti tiện rồi, làm cho nàng có chút không nhịn được, bây giờ nhìn vết thương trên mặt Lục Dương, cũng biết mình có chút đuối lý.
"Nếu không anh hẹn bữa khác đi."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
"Nói dễ quá."
Lục Dương lắc đầu.
Nếu không đi mà nói, thì phải nói từ trước, này cũng mười giờ rồi, Quan Nguyệt bên kia đã đợi lâu như vậy, không đi sao được?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Em cũng không phải cố ý."
Trần Thu Nguyệt giang tay, tỏ bẻ bản thân không có biện pháp, còn thử đưa ra đề nghị: "Nếu không, anh nói, không cẩn thận bị con muỗi cắn đi."
"Em đừng xem kẻ khác là kẻ đần được không?" Lục Dương có chút cạn lời nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt: "Loại lý do này, em có tin không?"
Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
Nàng không tin, chỉ có kẻ đần mới tin.
"Xuống xe, xuống xe."
Lục Dương thò tay mở cửa xe.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn Lục Dương, từ trên xe bước xuống, sau đó chỉ vào mặt Lục Dương nói ra: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Để anh tự nghĩ biện pháp"
Đóng cửa xe.
Lục Dương một cước dẫm chân ga, liền rời khỏi cư xá Hoa Đình.
Rời đi khoản mấy trăm mét, Lục Dương đem xe dừng lại ven đường, từ trên xe tìm một túi khăn ướt, để lên trên mặt lau lau, tiểu thái muội Trần Thu Nguyệt này, còn thoa son môi, quả thực quá phận mà.
Lại nhìn tấm gương vài lần, xác định trên mặt không có thứ gì, Lục Dương mới mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, đem khăn ướt ném vào trong thùng rác, sau đó đi vào một phòng khám bệnh nhỏ bên cạnh.
Trong phòng khám chỉ có một nữ bác sĩ đang xem tiết mục tổng nghệ, nghe thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn, liền chứng kiến vết thương trên mặt Lục Dương, sau đó biểu lộ có chút cổ quái.
"Xử lý vết thương sao?"
Nữ bác sĩ hỏi.
"Không cần, cho ta mấy miếng băng gâu."
"Ba tệ."
Nữ bác sĩ đưa tới một hộp băng cá nhân.
Lục Dương trả tiền, trở lại trên xe, đem miệng băng dán dán lên mặt, cẩn thận kiểm tra một chút, tuy rằng dấu răng hình cung, nhưng mấy miếng băng dán này rất rộng, nên hoàn toàn có thể che đi dấu rắng.
Xác định không có gì sai sót, Lục Dương lúc này mới lái xe hướng phía đại học Hà Đông chạy tới, bởi vì vừa rồi chậm trễ thời gian, nên hắn còn phóng nhanh hơn.
Hơn hai mươi phút sau.
Xe mới đến cửa nam đại học Hà Đông.
Lục Dương mới gọi điện cho Quan Nguyệt.
Rất nhanh, Quan Nguyệt từ trong trường học đi ra.
Lúc này cũng mười rưỡi rồi.
Lên xe, Lục Dương hỏi: "Đợi lâu không."
Trời đanh rất lạnh làm cho Quan Nguyệt chờ lâu như vậy, Lục Dương cũng có chút ngại ngại.
"Hoàn hảo, thời điểm anh xuất phát, em cũng vừa mới từ trong ký túc xá đi ra, cùng Vệ đại thúc hàn huyên một hồi...Ồ, mặt của anh làm sao vậy.." Vừa lên xe, Quan Nguyệt liền nhìn thấy vết thương trên mặt Lục Dương.
Nhìn hai vết dán song song trên mặt Lục Dương.
Lục Dương cười ha hả nói: "Không có chuyện gì, hôm nay không cẩn thận đụng một cái, có một cái lỗ hổng nhỏ..."
"Sao anh lại không cẩn thận vậy, để em xem một chút..."
Quan Nguyệt như muốn tới gần quan sát.
Lục Dương vội lui về sau nói ra: "Không có việc gì, anh đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói dán mấy cái băng này lên là được, không lưu lại sẹo, em yên tâm đi, khuôn mặt anh tuấn của lão công sẽ không bị hốc hác đâu."
"Nói hưu nói vượn"
Nghe được lời nói Lục Dương, Quan Nguyệt ở trên tay Lục Dương nện cho một cái, cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Đi thôi, tranh thủ thời gian, bộ phim cũng sắp chiếu rồi."
Vị trị rạp phim Lục Dương đã sớm điều tra, ở ngay gần trường học của La Phương, Lục Dương lái xe, rát nhanh liền đến nơi...Đem xe dừng lại ven đường, hai người tiến vào rạp.
Cũng gần mười một giờ, cửa hàng xung quanh đã không có người, ngược lại bên phía rạp chiếu phim, còn có mười mấy người xếp hàng chờ lấy vé.
Quan Quan đi nhận lấy vé xem phim mình đặt.
Lục Dương ở bên đồ ăn vặt đi dạo, hỏi: "Quan Quan, ăn gì đây?"
"Bắp rang đi."
Quan Nguyệt quay đầu lại nói.
"Một bịch bao nhiêu tiền?"
Lục Dương ngẩng đầu nhìn người bán hàng.
"10 tệ, 15 tệ, 20 tệ cũng có."
Tiểu muội bán hàng nói ra.
"Vậy lấy cho ta hai bịch nhỏ."
Lục Dương chỉ vào bịch bắp rang nhỏ nhất, phim điện ảnh vừa rồi xem một lần rồi, lần này khẳng định rất nhàm chán, Lục Dương cảm thấy vẫn nên mua đồ ăn vặt vào giết thời gian.
"Tiên sinh, nơi này của chúng ta không có bịch nhỏ, chỉ có bịch vừa, bịch lớn, cùng bịch siêu siêu lớn."
Phục vụ viên nghiêm túc giảng giải quy tắc bắp rang.
"Phốc"
Lục Dương nhịn không được cười lên.
"Tiên sinh, ngài cười cái gì?"
Nhân viên có chút khó hiểu.
"Không, không có gì..." Lục Dương cố nén ý cười, nói ra: "Thế cái bịch kia là bịch vừa, cho ta hai bịch, hai mươi tệ đúng không."
Nói xong.
Lục Dương từ trong túi tiền lấy ra tờ hai mươi tệ, đặt ở trên quầy.
Nhân viên cũng không nghĩ nhiều, giả bộ đưa tới hai bịch bắp rang, mặc dù là hai bịch nhỏ nhất, nhưng số lượng cũng không ít, một bịch đủ một người ăn.
Lục Dương lại đi đến máy bán nước tự động bên cạnh, mua hai chai nước khoáng, sau đó đưa một bịch bắp cho Quan Nguyệt.
Vừa mới chuẩn bị xong đồ ăn cùng vé xem phim thì bên kia cũng sắp bắt đầu chiếu rồi.
Ban đêm nên người đi xem cũng không nhiều lắm, Quan Nguyệt mua vé ở một ví trí đương đối khá, ở hàng thứ năm vị trí chính giữa, đi vào chỗ ngồi xuống, không đến một hồi bộ phim liền mở màn.
Đèn trong rạp cũng bị tắt ngủm.
Thời điểm này.
Rạp chiếu phim tối thui, khẳng định sẽ có người nghĩ tới làm điều gì đó mà không bị phát hiện, nhưng Lục Dương cũng hoàn toàn có ý tưởng gì, hắn cũng không muốn bị người ta phát hiện rồi phát trực tiếp, lúc trước tốt xấu gì cũng lăn lộn trong vòng truyền hình, nên không ai so với hắn hiểu rõ hơn bên trong rạp có bao nhiêu camrera hồng ngoại.
Ngươi nhìn không thấy? Không có nghĩa là camera cũng vậy.
Người người mỗi người ôm một bịch bắp rang nhìn màn hình lớn, giống với Liễu Thanh Thanh, Quan Nguyệt cũng chụp ảnh giới thiệu lúc đầu, còn lập tức gửi lên trên QQ.
Nhìn màn mở đầu quen thuộc, Lục Dương nhịn không được ngáp một cái.
Quan Nguyệt xem rất nghiêm túc, thời điểm chứng kiến cảnh đặc sắc, còn giật giật tay áo Lục Dương ,cùng hắn trò chuyện nội dung cốt truyện....
"Hoàng Kim cuối cùng đi đâu a."
"Đi đến hậu phương kháng chiến."
"Tiểu Đông Bắc đã chết rồi sao?"
"Không chết, cưới Bạch Phú Mỹ, hưởng nhân sinh đỉnh phong."
Chỉ cần Quan Nguyệt hỏi, Lục Dương nói ra.
Cùng lúc đó, có một lão ca ngồi phía trước, nhịn không được nói ra: "Cậu bạn, có phải ngươi xem rồi hay không, xem rồi cũng đừng có Spoiler chứ"
"Xấu hổ, xấu hổ."
Quan Nguyệt vội vàng nói xin lỗi.
Lục Dương cười cười, không nói gì...
Bộ phim hai giờ rất nhanh kết thúc, kết cục giống hệt hoàn toàn lời nói Lục Dương, lão ca phía trước rời đi với ánh mắt quái dị.
Vợ ở một bên hắn nói ra: "Khoan hãy nói, quả thực kết cục giống hệt người trẻ tuổi kia nói."
"Hắn khẳng định xem rồi." Lão ca nói như chém đinh chặt sắt.
"Không phải bộ phim này hôm nay mới chiếu sao?"
Lão ca nói ra: "Bộ phim hôm nay chiếu, nhưng coi hai lần, tiểu tử kia khẳng định có vấn đề.
"Cũng không chắc, có lẽ người ta lên mạng điều tra nội dung cốt truyện thì sao?"
Nữ nhân vẫn cảm thấy, Lục Dương lớn lên anh tuấn như vậy thì không có vấn đề gì.
"Có mấy người trước khí xem phim, còn đi tìm đọc trước nội dung hay sao? Đây không phải tự mình tìm khó chịu à? Hơn nữa, vừa rồi thời điểm ta đi WC, còn nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ."
"Còn nữa, bọn họ là sinh viên, không cần tăng ca, nhưng sao lại chọn suất chiếu muộn giờ này, nhất định là nam sinh kia đã đi xem với nữ sinh khác rồi, xem ra tiểu tử kia hoa tâm vô cùng."
Nếu Lục Dương ở chỗ này, khẳng định sẽ bội phục lão ca không thôi, năng lực suy luận này, ít nhất cũng phải coi trên năm trăm tập Conan mới có.
Đương nhiên.
Những vấn đề hoài nghi này, không tồn tại trên người Quan Nguyệt.
Bởi vì nàng biết rõ, Lục Dương là biên kịch của bộ điện ảnh này, nên cái gì cũng biết, không tồn tại có xem trước hay không...Mắt thấy bộ phim kết thúc, Quan Nguyệt hỏi: "Đi biệt thự sao?"
"Đương nhiên."
Lục Dương cười cười.
Cảm giác tỉnh táo hơn trước nhiều.